ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 130

kín đáo, vén mạng lên trên chiếc mũi trắng trẻo của họ, và đôi mắt lấp lánh
bí ẩn dưới lớp mạng.
"Quentin Compson" bà Bland nói. "Mẹ cậu sẽ bảo sao? Thanh niên dĩ
nhiên là hay gặp chuyện lôi thôi, nhưng lại bị một gã cảnh sát nhà quê bắt
giữ và dẫn bộ. Họ bảo anh ta làm gì hả Gerald?"
"Chẳng làm gì cả" Gerald nói.
"Vô lý. Chuyện thế nào, Spoade?"
"Hắn định bắt cóc con bé bẩn thỉu đó nhưng họ kịp thời tóm được hắn"
Spoade nói.
"Vô lý" bà Bland nói, nhưng giọng bà dường như tắt dần và bà nhìn tôi một
chặp, mấy cô gái cũng hít vào với một âm thanh phụ hoạ. "Vớ vẩn" bà
Bland nói cộc lốc. "Thật chả khác gì bọn Yankee hạ đẳng ngu si. Lên xe đi
Quentin!"
Shreve và tôi ngồi trên hai chiếc ghế xếp. Gerald quay máy rồi lên xe và xe
chạy.
"Quentin, bây giờ anh kể cho tôi cái chuyện ngớ ngẩn ấy là thế nào đi", bà
Bland nói. Tôi kể cho họ nghe, Shreve ngồi khom người bực bội và Spoade
lại ngả người cạnh cô Daingerfield.
"Chuyện tức cười là ở chỗ, lúc nào Quentin cũng bịp được bọn ta" Spoade
nói. "Lúc nào mình cũng tưởng hắn là một thanh niên gương mẫu mà người
ta không ngại giao phó con gái cho đến khi cảnh sát lột mặt nạ hắn đang
giở trò bất chính".
"Im đi, Spoade" bà Bland nói. Chúng tôi đi xuống phố, qua cầu và đi qua
ngôi nhà treo bộ quần áo hồng trên cửa sổ.
"Ai bảo anh không đọc thư tôi. Sao anh không về lấy thư? Ông MacKenzie
đã nói là có thư mà".
"Thưa bà phải. Tôi đã định thế, nhưng tôi không hề trở lại phòng".
"Suýt nữa thì anh bắt chúng tôi ngồi đợi không biết bao lâu ở đàng ấy nếu
không có ông MacKenzie cho hay. Khi ông ấy nói anh không trở lại phòng,
như thế là thừa một chỗ, chúng tôi bèn mời ông ấy cùng đi. ông
MacKenzie, dù sao thì ông cùng đi chúng tôi rất lấy làm mừng". Shreve
không nói gì. Hắn khoanh tay nhìn thẳng trước mặt qua mũ của Gerald.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.