ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 129

gì vì anh ta phải bỏ việc".
"Vâng, thưa ngài" tôi nói. "Bao nhiêu?"
"Một đô la, tôi nghĩ thế".
Tôi đưa Julio một đô la.
"Được rồi" Spoade nói. "Nếu chỉ có thế - vậy là anh ta được tha chứ, thưa
quý toà?"
Viên toà không muốn buồn nhìn anh ta. "Anh phải đuổi hắn bao xa, Anse?"
"Ít nhất hai dặm. Phải hai tiếng đồng hồ chúng tôi mới tìm được hắn".
"Hừm" viên toà nói. Ông ngẫm nghĩ một lúc. Chúng tôi nhìn ông, cái mào
tóc cứng đơ, đôi gọng kính trễ xuống đầu mũi. Bóng khung cửa sổ màu
vàng chậm chạp bò qua cửa, chạm vào tường và leo lên. Những hạt bụi
cuộn tròn và đâm nghiêng. "Sáu đô la".
"Sáu đô la". Shreve nói. "Để làm gì?"
"Sáu đô la" viên toà nói. Ông ta nhìn Shreve một lúc, rồi nhìn tôi.
"Này ông" Shreve nói.
"Im mồm" Spoade nói. "Cậu đưa cho ông ấy đi rồi mình ra khỏi đây. Các
bà các cô đang đợi mình. Cậu có sáu đô la chứ?"
"Có" tôi nói. Tôi đưa ông ta sáu đô la.
"Bãi nại" ông ta nói.
"Ông cho cái giấy biên nhận" Shreve nói. "Ông ký cho cái giấy biên nhận
món tiền đó".
Viên toà nhìn Shreve hiền lành. "Bãi nại" ông ta nói không cất cao giọng.
"Mẹ kiếp" Shreve nói.
"Đi thôi" Spoade nói, kéo tay anh ta. "Xin chào ông chánh án. Cảm ơn ông
nhiều." Khi chúng tôi ra khỏi chứ giọng Julio lại vang lên, hung hãn, rồi im
bặt. Spoade nhìn tôi, đôi mắt sâu của hắn chế giễu, hơi lạnh lùng. "Thế nào,
cậu, sau vụ này chắc cậu về Boston lùng gái chứ?"
"Mày đúng là thằng ngốc" Shreve nói. "Mày nghĩ thế quái nào mà lang
thang đến tận đây gây chuyện với bọn di dân Italy khốn kiếp này?"
"Đi thôi" Spoade nói. "Chắc họ sốt ruột lắm rồi"
Bà Bland đang trò chuyện với các cô gái. Đó là cô Holmes và cô
Daingerfield, họ thôi không nghe bà và nhìn tôi vẫn với cái vẻ ghê sợ tò mò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.