ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 160

William Faulkner

Âm thanh và Cuồng Nộ

Dịch giả: Phan Đan và Phan Linh Lan

- 6 -

MỒNG SÁU THÁNG TƯ, NĂM 1928

Đã là điếm thì suốt đời vẫn là điếm, tôi đã bảo mà. Tôi nói mẹ mới phải lo
về chuyện nó trốn học đi chơi là còn may đấy. Tôi nói bây giờ lẽ ra nó phải
ở dưới bếp, thay vì cứ ở lì trên phòng, bôi son trát phấn lên mặt, chờ sáu
thằng mọi đen không sao đứng dậy nổi khỏi ghế trước khi có được một
chảo đầy bánh với thịt để lấy lại thăng bằng mà dọn bữa ăn sáng cho nó.
"Nhưng để cho các ông giám hiệu ở trường nghĩ là mẹ không dạy nổi nó,
rằng mẹ không thể".
"Phải" tôi nói "thì đúng là mẹ không thể, phải không nào? Mẹ chưa bao giờ
cố dạy bảo nó một điều gì" tôi nói. "Đến lúc đã quá muộn, nó mười bảy
tuổi rồi mẹ mới bắt đầu thì còn mong gì?"
Bà ngẫm nghĩ một lúc.

"Nhưng để họ nghĩ là…thậm chí mẹ không biết nó có phiếu liên lạc của
nhà trường. Từ mùa thu năm ngoái nó đã bảo mẹ rằng năm nay họ bỏ
không dùng phiếu ấy nữa. Bây giờ bỗng nhiên giáo sư Jurkin gọi điện thoại
cho mẹ bảo rằng nếu còn trốn học một lần nữa nó sẽ bị đuổi học. Làm thế
nào mà nó ra nông nỗi này cơ chứ? nó đi đâu vậy? suốt ngày con ở dưới
phố, lẽ ra con phải thấy nó la cà ngoài đường chứ?"
"Phải" tôi nói "nếu nó la cà ngoài đường. Tôi nghĩ là nó trốn học chẳng
phải để làm những việc mà nó có thể làm công khai trước thiên hạ đâu".
"Con nói thế nghĩa là sao?" mẹ nói.
"Chẳng nghĩa là gì hết" tôi nói "Mẹ hỏi thì tôi trả lời thôi". Rồi bà lại bắt
đầu khóc, kể lể rằng bây giờ chính máu thịt của bà lại gây chuyện làm bà
điêu đứng.
"Mẹ hỏi tôi mà" tôi nói.
"Mẹ không bảo con" bà nói . "Con là đứa duy nhất không làm mẹ thấy hổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.