phải cam chịu như con mèo bị xách ở sau cổ, vừa che tóc vừa thuận thế lùi
về sau.
Thái Đường Yến bị ném lên tấm đệm, thay thế Thái Giang Hào biến
thành "thi thể".
Thái Giang Hào kéo gấu quần ngồi xổm xuống, đầu tiên là toét miệng
cười một cái, nhưng lấy lòng thất bại, tham lam hiện lên trong mắt.
"Tao đến chờ mày tan làm nhưng không thấy mày đâu, nghe nói mày
đi ra ngoài với khách, sao mới sớm thế đã về rồi?" Gã nhếch môi dùng
ngón út gãi khóe miệng, "Tao còn tưởng sáng mai mày với về, đang định
đánh một giấc."
Thái Đường Yến che đầu, qua mái tóc xốc xếch nhìn gã đầy căm tức,
"Có phải anh lại thua rồi không?" Một khi không có tiền, Thái Giang Hào
lại sẽ "chờ" cô tan làm, vơ vét tiền boa khách cho, dù đã lấy mất chứng
minh thư và thẻ lương của cô. Cô chống người ngồi dậy, "Anh lấy chìa
khóa từ đâu ra?"
Thái Giang Hào không trả lời, để cô tỉnh táo rồi rung lắc bả vai cô,
vân vê ngón tay, "Tối nay kiếm được bao nhiêu? Em gái ngoan à, tiếp tế
cho anh trai chút đi."
"Không có."
Dĩ nhiên Thái Giang Hào không tin, ánh mắt chạm đến trên túi xách,
Thái Đường Yến cũng để ý theo tầm nhìn của gã, hai người như thủ môn
bắt bóng, cùng giơ tay chụp lấy túi xách. Thái Giang Hào nắm được thân
túi, còn Thái Đường Yến nhanh tay lẹ mắt bắt được quai túi, tranh nhau kéo
xé.
"Thả ra!"