ÁM YẾN - Trang 186

Thường Minh đứng đợi một lúc mà Thái Đường Yến vẫn chưa xuống,

nghĩ phụ nữ nhiều chuyện, anh mặc bộ đồ này cũng không có vấn đề gì, thế
là ngồi xuống bồn hoa cao gần một mét.

Hai mươi phút trôi qua, vẫn không thấy người đâu.

Thường Minh không chịu nổi nữa bèn gọi điện thoại, "Sao vẫn chưa

xuống?"

"Không phải anh muốn đi mua quần áo sao?"

"Cô không xuống thì làm sao mua hả?"

Bên kia im lặng suy tư trong chốc lát, "Thường tiên sinh, tôi không

cần mua quần áo mà."

Thường Minh cũng im lặng.

"Hay là... một mình anh không thể đi mua được?"

Thường Minh phát phiền vì khả năng hiểu biết của cô, "Cô xuống

trước đi đã."

Không lâu sau khi tắt máy, Thái Đường Yến liền xuất hiện trước mặt,

đón nhận vẻ hận đến ngứa răng của Thường Minh trong hồ nghi.

"Thái Tiểu Đường, điểm đọc hiểu của cô được bao nhiêu hả?"

Thái Đường Yến lẩm bẩm, "Tôi đi với anh là được chứ gì."

Thường Minh lại bắt xe, Thái Đường Yến ngồi vào rồi ngáp một cái.

Mới sáng sớm đã bị dựng dậy, Thái Đường Yến chỉ ngủ chưa được năm
tiếng, lúc này đang là giờ cơm trưa, nhưng cô còn buồn ngủ hơn cả đói
bụng. Chỉ chốc lát sau đã lắc lư đầu như con ve, cuối cùng cực nhọc ngửa
đầu ra sau dựa vào thành ghế ngủ, khẽ nhếch môi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.