ÁM YẾN - Trang 207

Ngày mồng một Thái Đường Yến mặc chiếc áo khoác màu lam nhạt

đó, người thân thấy thì nhìn kỹ một phen, nói: "Chiếc áo này đẹp thật đấy,
sờ cũng đã nữa, chắc phải hơn một ngàn nhỉ."

Thái Đường Yến lơ đãng kéo vạt áo trong tay đối phương lại, "Không

biết, người ta mặc dư còn lại cho cháu."

Thái Giang Hào ở cạnh nghe thấy thế, dở hơi thổi gió bên tai cô, "Là

cái thằng già kia cho mày đúng không."

Thái Đường Yến khẽ quát: "Tôi không mặc nữa là được chứ gì, cầm đi

cho anh đổi tiền là được chứ gì!"

Tới mồng ba, Thái Giang Hào lại dặn cô mặc chiếc áo này vào, nói:

"Đừng làm nhà mình mất thể diện."

Thái Đường Yến cười.

Sáng sớm Thái Đường Yến ngồi trên sân đánh răng, Thái Giang Hào

nhìn cô với ánh mắt đề phòng. Cô lau sạch bọt nơi khóe miệng, "Hôm nay
tôi không chạy được chưa!"

Sau cơm trưa không bao lâu, Thạch Khải Hoàn với mẹ cậu ta đi theo

bà mai đến, có điều Thạch Khải Hoàn ngồi xe lăn, trên chân phủ một tấm
thảm, nhưng từ đường nét vẫn có thể nhìn ra hai chân gầy yếu, bại liệt đã
khiến bắp thịt teo tóp. Nhưng mặc quần áo rất gọn gàng. Mặc dù trong
bụng đã xây dựng tâm lý trước, nhưng lúc Thái Đường Yến thấy anh ta vẫn
lấy làm kinh hãi. Cậu nam sinh luôn chạy nhảy sôi nổi trong ấn tượng đột
nhiên trở nên vô vị hệt như một ông già.

Thạch Khải Hoàn miễn cưỡng chào hỏi cô, Thái Đường Yến cũng trả

lời từng câu một mang tính tượng trưng. Còn lại thì để phụ huynh hai nhà
và bà mai hỏi thăm lẫn nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.