ÁM YẾN - Trang 216

Thường Minh nói: "Vốn định tặng cô sách gốc văn học nước ngoài,

nhưng tặng sách thì phải tặng hợp ý mới thỏa đáng, nếu không mua lãng
phí, cũng chẳng biết cô thích đọc sách gì, nghĩ vẫn nên hỏi trước cô một
tiếng."

"Gì cũng được." Thái Đường Yến nói, "Là gì cũng được."

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng nhàn nhạt, kèm theo đó là

tiếng nổ tí tách của pháo bông. Hai người lớn là Thái Đường Yến và
Thường Minh không dẫn theo trẻ con cứ ngây ngẩn đứng bên cạnh, hệt như
một phần trong đám phụ huynh.

Có đứa con nít vui đùa ầm ĩ, bỗng ném thứ gì đó về phía bọn họ, một

viên pháo nổ bắn đến, Thường Minh giật mình run bắn cả người. Còn chưa
kịp đợi phụ huynh nhà người ta khiển trách thì Thái Đường Yến đã khua
tay đuổi đi như đuổi gà, thấp giọng quát: "Qua chỗ khác chơi!" Do đối phó
với mấy đứa trẻ trông thôn nhiều nên bất giác Thái Đường Yến cũng dùng
điệu bộ này.

Không biết là trẻ con to gan hay do Thái Đường Yến không đủ lực uy

hiếp, đứa trẻ không hề sợ mà còn cười hì hì quanh quẩn bên cạnh, như mưu
đồ tập kích lần thứ hai.

Thái Đường Yến dọa nó: "Không đi là chị đánh đấy!"

Thằng bé làm mặt quỷ, thè lưỡi "lêu lêu", Thái Đường Yến dặm bước

lên, làm bộ như muốn đánh nó. Lập tức thằng bé nhảy lùi ra xa.

Thường Minh nói chầm chậm, lần đầu tiên nhìn thấy Thái Đường Yến

"trợn mắt dữ tợn" lại bao che "nghé con" như vậy, hỏi: "Cô không thích con
nít à."

"Không thích." Rồi cảm thấy câu này có phần tàn bạo, bèn nói thêm:

"... Cũng không phải là con của mình."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.