ÁM YẾN - Trang 223

Thái Đường Yến gần như theo bản năng nhìn về phía vừa nãy, đã

không còn là hình dạng như lúc trước.

Cô hoảng hốt ném khăn vào chậu, Thường Minh bình tĩnh kéo ống

quần trống qua che đi, nói: "Tôi buồn ngủ rồi."

"Ừ, để tôi lấy chăn giường cho anh." Thái Đường Yến bưng chậu

nước đổ vào phòng tắm.

Còn về việc vì sao Thường Minh lại muốn ngủ lại đây, vì sao cô lại

đồng ý, cả hai đều ngậm miệng không nhắc đến, xuất hiện sự ăn ý vội vã lại
kịp thời.

Ghế sofa không kịp trải bằng ra, Thường Minh nói không sao, kéo

chăn qua nằm xuống. Thái Đường Yến cũng tắt đèn, còn về nồi cháo kia -
thôi thì cứ để nó cô độc đến sáng vậy. Cô vào phòng ngủ nhưng không hề
buồn ngủ tí nào, nghĩ chắc hẳn người ngoài kia cũng vậy. Thái Đường Yến
rúc vào trong chăn, giống như làm vậy là có thể ngăn lại nhịp tim hỗn loạn.

Sau khi thích ứng với bóng tối, trần nhà hiện lên một mảng xám đậm,

Thường Minh nhấc chăn lên, đưa tay vào trong quần cầm lấy mình, mới
đầu có hơi lạnh, nhưng rồi lại như điện giật, nhanh chóng ấm áp nóng bỏng.
Thường Minh nghĩ đến trong bóng đêm tương tự trước kia, anh ôm cô từ
phía sau, mặc dù đã làm rất nhiều lần, nhưng anh vừa che giấu vừa bận rộn
làm việc, gần như chưa từng để ý đến cảm nhận của cô bao giờ. Nhiệt độ
của cô, nhẵn nhụi của cô, cơn run rẩy của cô, tất cả đều mơ hồ, kết quả chỉ
còn lại gì? Thường Minh không khỏi nhắm mắt, đúng thế, chỉ còn lại khuôn
mặt của cô. Thường Minh chắc chắn đó là cô chứ không phải gương mặt
khác, trong ngoan ngoãn có khiếp đảm, đó nhất định là cô, chẳng thể lẫn
vào đâu được. Anh phát hiện ra mình chưa bao giờ trông thấy nhẫn nại và
kiềm chế trong mắt cô, lúc này chỉ tưởng tượng thôi nhưng anh cũng có thể
cảm nhận được thay đổi rõ ràng trong tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.