ÁM YẾN - Trang 248

Thái Đường Yến nằm rất lâu mới ngồi dậy, cố hết sức che đi trí nhớ,

nhưng cơn đau nhức trên người vẫn cứ nhắc nhở cô đã có chuyện gì xảy ra.

Cô vuốt phẳng quần áo rồi cúi đầu đi ra, có người ngồi trên phiến đá ở

đầu đường, Thái Đường Yến cũng không nhìn mà cứ vậy đi băng qua.
Người nọ đưa tay ra cản cô lại ——

"Tao còn tưởng mày không dậy nổi rồi nữa, này này ——"

Thái Đường Yến cứng nhắc ngẩng đầu lên, con ngươi mở lớn đầy sợ

ãi...

Thái Giang Hào rụt cổ lại, nói đầy vẻ vô tội: "Sao lại thành ra thế này,

có phải mày chưa từng làm bao giờ đâu..." Gã lôi ra một xấp tiền, đưa cho
cô một tờ năm mươi, "Đây, bắt xe về đi, bây giờ trễ rồi, không biết có còn
xe buýt không."

Thái Đường Yến không nhận, cứ thế đi về phía trước. Thái Giang Hào

đuổi theo, nhét tiền vào trong tay rồi khép năm ngón tay cô lại. Thái Đường
Yến như bị điện giật, đột ngột buông tay làm cuộn tiền rơi xuống mặt đất,
cô lại tiếp tục đi về phía trước.

"Này, con người mày ——" Thái Giang Hào nhặt tiền lên, Thái

Đường Yến đã đi qua giao lộ, gã phủi bụi bặm trên đó rồi nhét vào túi áo
mình, lẩm bẩm tự bào chữa cho mình: "Không muốn thì thôi... Tao đã bảo
nó tìm nơi tốt hơn rồi, vậy mà cứ muốn ở đây... Không trách tao được, ai
bảo mày xui xẻo chạy đến đây làm gì, vừa đi ra liền đụng phải..."

Thái Đường Yến đi rất lâu mới về đến nhà, lúc mở cửa, ánh đèn sáng

trưng trong phòng khách dọa cô giật mình, lúc này mới nhớ ra mình còn có
"bạn cùng nhà", nhưng Thường Minh có nói với cô là mấy ngày nay sẽ
không về mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.