trách công việc thường ngày. Cũng không biết là cô có nghe được gì không,
đối phương chỉ nhìn anh rồi nấc một cái.
Tào Đạt không biết mình đi ngủ lúc mấy giờ, xưa nay tửu lượng của
anh không tính là kém, nhưng khi tỉnh dậy thì phát hiện trời đã sáng trưng.
Anh lau mặt cho tỉnh táo, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình anh. Trên bàn
là một đống vỏ chai rượu, chia thành hai nửa, ở đối diện chỉ có năm chai,
đè bên dưới là mấy tờ tiền giấy.
Cúi người rút tiền ra, Tào Đạt đếm được cả thảy bốn mươi nhân dân
tệ, không nhiều không ít rất vừa vặn. Anh ta bắt đầu cảm thấy cô bé ở cửa
đối diện thật thú vị.
Đang suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng động. Tào Đạt vặn cánh
tay ê ẩm, đi thẳng đến chỗ mắt mèo.
Phòng đối diện mở cửa, có một người đàn ông đi ra —— Ơ, không
phải là người tối hôm qua, người này lớn tuổi hơn, tóc hoa râm —— ông
ấy kéo vali, nói với cô bé đưa tiễn: "Không cần phải tiễn đâu Thái tiểu thư,
tự tôi có thể đi xuống được."
Mặt cô bé khá mệt nhọc —— cũng không kỳ lạ gì, nửa đêm uống
rượu, nhất định cũng không ngủ ngon —— chần chừ bước ra cùng.
"Thái tiểu thư, cô cứ về đi."
Cô bé gỡ tóc —— bình thường đây là biểu hiện của việc mất tự nhiên
—— lại do dự một lúc rồi nói: "Chú Chung, phiền chú giúp cháu... nói với
Thường tiên sinh... cháu 'cám ơn'."
Giọng nhỏ như muỗi kêu, suýt nữa đã bị cửa gỗ cản lại.
"Được, nhất định tôi sẽ chuyển lời giúp Thái tiểu thư." Người đàn ông
trung niên được gọi là chú Chung dừng một lúc, "Thái tiểu thư, còn chuyện