ÁM YẾN - Trang 288

Bà vẫn còn đang tức giận. Thái Đường Yến ngượng ngập thu tay về.

Từ xưa đến giờ bà nói gì Thái Quang Viễn đều nghe theo, có lẽ Hồ

Tân Tuyết yêu ông là vì tính cách này. Ông từ tốn nói: "Chúng ta truyền
xong bình thuốc này rồi hẵng về, bà nằm xuống đi."

Quả nhiên Hồ Tân Tuyết nằm xuống lại, ngẩn người nhìn mặt chăn,

tầm mắt không hề rơi vào người Thái Đường Yến, như thể xem cô không
có ở đây vậy.

Thái Quang Viễn kéo Thái Giang Hào và Thái Đường Yến ra ngoài

hành lang, khuyên bảo: "Yến Tử à, con đừng cãi với mẹ con nữa, chiều bà
ấy đi, cũng không còn bao lâu nữa?"

Thái Đường Yến cả giận: "Bố nói vậy là có ý gì!"

"Bà ấy nói với bố rất nhiều lần, nếu như đến cuối cùng, thì bà ấy muốn

về nhà chứ không ở lại bệnh viện." Thái Quang Viễn nói, "Bố biết chắc
chắn con sẽ không đồng ý, lúc đầu bố cũng thế, nhưng dẫu sao nên tôn
trọng mẹ con, để tự bà lựa chọn."

Thái Đường Yến không nghe ông nói thêm gì nữa, vội vã chạy ra khỏi

tòa nhà. Gió bên ngoài khá lớn, cô há to miệng hít thở, muốn bình tĩnh lại
nhưng không thành, càng thở hổn hển dữ hơn, quên đi một thân đau nhức.

Ngày đi đêm đến, đã không có xe quay về nữa rồi, Thái Quang Viễn

khuyên mãi thì Hồ Tân Tuyết mới đồng ý ở lại đến sáng mai. Thái Đường
Yến có thể nhận ra bà ấy không muốn để ý đến mình, thế là cũng không nói
nhiều nữa, có điều vì cô là con gái – thích hợp ở lại phòng bệnh ban đêm
nên Hồ Tân Tuyết mới ngầm cho phép.

Hộ lý đưa giường xếp cho thuê đến, Thái Đường Yến nằm xuống cạnh

giường bệnh, khiến không gian bên trong tấm rèm thu nhỏ lại một nửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.