ÁM YẾN - Trang 335

Sáng ngày thứ ba Thường Minh vẫn ở cửa hàng tiện lợi đợi cô như cũ,

vừa thấy mặt cô lại giật nảy mình. Anh nhanh chóng hiểu được vì sao cô
tiều tụy như thế, chẳng qua lúc này cô gần như chạy ra từ tình cảnh khó
khăn, trút bỏ để lộ nguyên hình.

"Mấy ngày nay tôi phải đến vùng khác công tác, vừa xuống máy bay."

Thái Đường Yến như thấy anh mà lại như không thấy, dừng một lúc

rồi lại đi về phía trước.

Bình thường cô hướng nội nhưng không vô lễ, gần như chưa từng vờ

như không thấy anh bao giờ. Thường Minh thầm phát giác không ổn, vội đi
theo lên, nhưng không hỏi gì ngay. Trước kia cô cũng có bộ dạng thế này,
nặng nề không để ai đến gần, anh mà tra hỏi thì đồng nghĩa với việc đẩy cô
xuống vách đá.

Nếu Thường Minh trả lại bốn năm tuổi, khi còn là vị công tử lang

thang cợt nhã đó, nhất định anh sẽ không kiên nhẫn đối phó với cô gái suốt
ngày sống như có bệnh tâm lý này, nếu thấy là sẽ tránh xa, rất sợ lỡ sơ ý sẽ
chọc người ta tức chết.

Im lặng đi theo cô đến dưới lầu, cô không ra lệnh đuổi khách, Thường

Minh cũng cứ lên lầu theo, thậm chí còn vào nhà cô, cô im lặng ngồi một
lúc, xem Thường Minh như kẻ vô hình, ngã đầu xuống ngủ.

Thường Minh đi đến cửa phòng ngủ, khẽ gọi một tiếng: "Thái Tiểu...

Yến Tử?"

Hình như đã ngủ rồi.

Trong phòng không có điều hòa, Thường Minh bật quạt nhỏ cho cô,

lại đắp chăn lên ngang bụng, sau đó mới đi ra phòng khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.