ÁM YẾN - Trang 430

Thường Minh ôm cô vào lòng, "Không sao, không phải còn có anh ư,

có anh ở bên em, cũng là lần đầu tiên, không biết thì chúng ta có thể học,
đâu phải là kẻ ngốc đâu, còn sợ không học được sao."

Thái Đường Yến cựa người ra, Thường Minh ôm phải khoảng không,

đang đờ đẫn thì cô lắc đầu lần nữa, "Không được, thật sự không được, em
thấy mình còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, em không muốn còn trẻ
như thế mà đã bị một đứa trẻ trói buộc, chuyện gì cũng không làm được..."

Cô hai lần nhắc đến tuổi tác, Thường Minh mới tỉnh ngộ ra, quả nhiên

tuổi tác vẫn là cái rãnh rộng không cách nào vượt qua được, anh đã đến tuổi
thành gia lập thất, còn cô chỉ mới bước chân vào xã hội, luôn nóng lòng
muốn trải nghiệm những cái mới. Cũng biết Thái Đường Yến không phải
ngốc nghếch như vẻ bề ngoài, cô cũng có suy nghĩ của riêng mình, chỉ có
điều giấu sâu quá mà thôi.

Thường Minh cũng rơi và khó xử, trực giác bảo rằng anh phải giữ lại

đứa bé này, nếu không giữa bọn họ sẽ coi như chấm hết. Cô còn trẻ, đợi
đến lúc cô muốn bay nhảy, anh sẽ không giữ được cô.

"Vậy em sinh con ra, để anh nuôi được không?" Sau một hồi thảo

luận, Thường Minh bất đắc dĩ nói, rất có chủ nghĩa đàn ông, nhưng thực ra
là hết cách, "Em muốn đi học tiếp hay đi làm tiếp cũng đều được, cứ để anh
chăm con, em có thể tiếo tục làm chuyện em muốn làm, con sẽ không ảnh
hưởng gì em cả."

Thái Đường Yến máy móc kéo khóe miệng, buồn cười mà cười không

nổi, "Anh có thấy người mẹ nào có thể hoàn toàn mặc kệ con của mình
không?"

Một câu này đã hoàn toàn đánh đổ Thường Minh, Thái Đường Yến

không phải là người lạnh lùng, nếu không lúc anh một mình đã không đưa
anh về nhà. Bây giờ cảm xúc của cả hai đều dâng cao, không ai nhường ai,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.