ÁM YẾN - Trang 432

phải tự kiếm... Mà còn kiếm không đủ nữa chứ. Em không muốn sau này
con sẽ hỏi em, 'mẹ ơi, tại sao mẹ không giống bọn con', cũng không muốn
đi theo con đường của mẹ em, sinh ra một đứa trẻ như em, em thật sự
không muốn nghĩ... Em xin lỗi..."

Một trong những điều chín chắn trong lần cải vã này của Thái Đường

Yến đó là không đuổi Thường Minh ra ngoài, cũng không tự mình chạy đi,
mà nằm về chỗ cũ, kéo chăn trùm kín đầu, kiềm chế khóc thút thít.

Thường Minh ngây ra nhìn người trước mắt đột nhiên ngã xuống, còn

cả mặt chăn run rẩy theo đó, anh ngồi yên một lúc mới nằm xuống, anh
không cam lòng, cũng không muốn nhượng bộ, nhưng tranh cãi với một
phụ nữ có thai thì còn gì là đàn ông. Thường Minh đưa tay ra, cách một lớp
chăn ôm lấy cô, rồi cẩn thận kéo chăn xuống để lộ đầu cô, nhưng Thái
Đường Yến lại cố chấp kéo che lại.

Thường Minh kiên quyết gạt tay cô ra, lại đưa đầu đến hôn lên những

giọt lệ nơi khóe mắt cô. Cô giãy giạu, anh ôm chặt cô, hai người không nói
gì nữa, suy cho cùng sức lực giữa nam và nữ cũng có khác biệt, Thái
Đường Yến buông tay, mặc cho anh ôm mình.

Khoảng cách giữa hai người không chỉ là tuổi tác, mà còn là quan

niệm một trời một vực được đúc thành trong suốt hai mươi mấy năm. Dù
gia đình Thường Minh không quá giàu, nhưng chí ít không phải lo cơm áo,
có đầy đủ vốn liếng và sự bình tĩnh để đối phó với nguy hiểm. Còn Thái
Đường Yến dù đi làm sớm, nhưng nghiêm khắc mà nói, cô vẫn là một cô
bé con miệng còn chưa dứt sữa, trước khi đạt được ấm no thì không dám hy
vọng yên ổn xa vời, để cô ngay lập tức tiếp nhận kết quả như thế, không
khác nào giọt nước tràn ly. Bọn họ không ai sai, lựa chọn của họ là lựa
chọn tối ưu trong khung giới hạn thâm căn cố đế của mỗi người, thứ thiếu
chỉ là cái cúi đầu thỏa hiệp mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.