ÁM YẾN - Trang 465

Mấy ngày qua Đường Hàn Phi liên tục bị từ chối, đã tổng kết thành

kinh nghiệm rồi, tự nhiên cũng đã quen với lời từ chối như thế, nhất thời
cũng không hoảng loạn.

"Tôi có quan hệ với bên bộ giáo dục, chỉ cần phòng học và ký túc xá

cho mượn là được, còn lại những việc khác chỉ là việc cỏn con. Bây giờ tôi
như đến viếng thăm ngọa long, mời cậu xuống núi."

Thường Minh lúng túng cao độ, tức khắc dở khóc dở cười, "Giáo sư

Đường nói quá rồi, nếu cháu có tài như Khổng Minh, thì đã như bác làm
hoa tiêu chỉ đường cho những bông hoa tổ quốc rồi, việc gì cần phải vất vả
như bây giờ."

Thư ký gõ vào cửa, thò nửa người vào, "Thường tổng, xin lỗi vì đã

làm phiền, nhưng cuộc họp sắp bắt đầu rồi."

Thường Minh đứng lên, vẫn cười như gió xuân, "Thế này đi giáo sư

Đường, bác cứ để tài liệu lại đây, về sau có rảnh cháu sẽ đọc kỹ, nếu có
hứng thú thì nhất định sẽ gọi cho bác. Được rồi chứ?"

Đã nói đến mức này, ý từ chối đã ám chỉ rất rõ. Đường Hàn Phi không

cam lòng nhưng lại không biết nói gì. Chỉ đành xách cặp đứng lên, giữ
phong độ mà nói: "Vậy không làm phiền ông chủ Thường nữa."

"Giáo sư Đường đi thong thả, để cháu tiễn bác một đoạn."

"Được rồi," Đường Hàn Phi đi đến cạnh cửa thì quay đầu lại, "Mấy

ngày nay ở nhà Chiêu Dĩnh thường xuyên nhắc đến cậu, con bé ở một mình
cũng không có ai trò chuyện cùng, nếu cậu có rảnh... thì đến thăm nó đi."

Nếu tình cảm này đến sớm hơn hai năm, nói không chừng Thường

Minh sẽ lội sâu trong vũng lầy không thể tự kiềm chế. Đáng tiếc bây giờ đã
quá muộn rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.