ÁM YẾN - Trang 51

Tạ Vũ Bách dùng giọng điệu chuyên nghiệp lại kiên nhẫn như bác sĩ

tâm lý mà nói: "Chúng ta ấy à, phải tiến dần tuần tự, không thể một bước
lên trời được. Đầu tiên là quen với tầm mắt ở ghế phụ, khi ấy thì còn sợ
ngồi ghế lái nữa sao. Nếu không được... tôi nói với bọn họ nhé? Các cậu
không lái được, chỉ ngồi ngoài xem, hít khói xe."

Trò khích tướng vô cùng ngây thơ, nhưng đối diện với người đàn ông

hảo sĩ diện mà nói thì rất có tác dụng. Thường Minh không nói nữa. Tạ Vũ
Bách vui vì lúc này Thường Minh không nổi đóa, còn tranh thủ nhoẻn
miệng cười với người trong gương.

Lúc xuống xe, Thường Minh và Thái Đường Yến đi cuối, Thái Đường

Yến sáp lại gần nhỏ giọng nói: "Thường tiên sinh... lát nữa em phải lái xe
ạ?"

Thường Minh nghiêng đầu cười với cô, không mảy may cảm thấy

được sự lo lắng của cô, "Sợ sao?"

Thái Đường Yến gật đầu theo bản năng, lại không hay khi để lộ yếu

điểm trước mặt anh, lẩm bẩm nói: "Nhưng em không biết lái xe..."

"Cầm chắc vô lăng, nhấn ga đi ngay, có gì khó đâu."

Thái Đường Yến lại cắn môi, đây là động tác mỗi khi cô căng thẳng,

nhưng vẫn không thoát được mắt của Thường Minh.

Anh nói, "Yên tâm, tôi ngồi cạnh em, có chuyện gì sẽ nắm vô lăng

giúp em." Đột nhiên hơi thở của anh lại gần bên tai, "Cùng lắm thì rớt
xuống biển thôi."

"..."

Thái Đường Yến sợ tới mức ngây ra như phỗng. Thường Minh nở nụ

cười hài lòng, làm vậy để cô có thể lái xe không chút áp lực, dù về chót

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.