ÁM YẾN - Trang 543

khắc cô sẽ biến mất hoàn toàn giữa mặt biển tĩnh lặng, dù Thường Minh có
muốn đuổi theo cũng chỉ hữu tâm vô lực.

Dù cô đã từng nghĩ đến cái chết, nhưng cũng không phải là lúc này,

càng không phải là chết trong tay một kẻ ác độc.

Cô muốn sống, dù chỉ có thể nằm trên giường lẳng lặng nhìn thời gian

trôi đi, cũng tốt hơn là táng tấm thân trẻ tuổi dưới đáy biển.

Lúc nảy lên ca-nô cũng là lúc cơ hội đến, cơ hội duy nhất sẽ đến.

Giữa ca-nô và bến cảng là khe hở rộng khoảng nửa thân người, rơi

xuống thì sẽ bị mắc lại, nhưng bên cạnh còn có đuôi ca-nô tạo thành khe hở
tam giác, chỉ cần hơi nghiêng người là cô có thể ngã tõm xuống nước.

Còn vấn đề thủy vực ở bến cảng phức tạp, dù thế nào thì cũng tốt hơn

là ra biển, nhưng đối với một người bị trói hai tay thì cũng chẳng khá hơn
là bao.

Nhân lúc hai tay của Phong Trạch rời khỏi người cô, đột nhiên Thái

Đường Yến rụt người xuống, cả người rơi xuống làn nước biển đen ngòm
lạnh như băng, mà tiếng hét của Thường Minh cùng câu chửi của Phong
Trạch cũng bị nước biển nuốt mất, chẳng còn tung tích.

Có điều cô đã đánh giá cao sức lực của mình rồi, hai bữa cơm kia chỉ

đủ cô duy trì đi đến nơi này, nước ở xung quanh như keo đặc vây hãm lấy
cô, không thi triển tay chân được, cô khó khăn quay cuồng giữa làn nước.

Rồi sau đó một dòng nước chảy xiết đột ngột đập vào cô, sau lưng bị

đập vào đá trên bến cảng, đau đớn kích thích khiến cô há to miệng hít thở,
nước biển theo đó tràn vào khí quản làm cô cay rát, lại càng làm cô khó tự
giải thoát hơn, giờ đây trông cô chẳng khác gì miếng sủi cảo không ngừng
quay cuồng trong nước sôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.