ÁM YẾN - Trang 556

Thường Minh nắm chặt gậy, chậm rãi nói: "Mấy người cứ nói chuyện

đi, tôi ra ngoài trước."

Dứt lời liền bước ra khỏi phòng bệnh.

Thường Minh cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là trực giác

không muốn ở lại căn phòng kia, đối mặt với những người đó nữa - bao
gồm cả Thái Đường Yến. Từ bắt đầu nghi ngờ cô, đến muốn giữ lấy cô rồi
đối đãi thẳng thắn, sau khi từ bỏ suy nghĩ cô có liên quan đến chuyện này,
thì giờ đây sự thật tàn khốc này đã tát mạnh vào mặt anh. Quả thực anh tin
cô không tham dự vào chuyện này, nhưng nhất thời trong tình cảm khó tiếp
nhận cô có dính líu sâu nặng vào chuyện này được.

Ở trong phòng bệnh, Thái Đường Yến lặp lại lần nữa những điều cô

biết với cảnh sát, sau đó là ký tên. Cảnh sát rời đi không được bao lâu thì
thím Hồ xách cặp lồng cơm đi vào. Cô thoáng yên tâm, may mà Thường
Minh không quá nhẫn tâm, không đuổi cùng giết tận khiến cô tứ cố vô thân,
thím Hồ có thể đến, có lẽ vẫn có cơ hội xoay chuyển.

Thái Đường Yến vẫn không có lòng tin vào tình cảm bọn họ, khác biệt

trong điều kiện vật chẫn đã để cô lâu nay toàn bị động tiếp nhận, còn về
mặt tinh thần, ít nhiều gì cô cũng lệ thuộc vào Thường Minh, mà những thứ
cô báo đáp anh gần như cực ít. Có lẽ tình cảm vốn không so đo cho và
nhận, nhưng chênh lệch tình cảm giữa bọn họ đã làm cô muốn bỏ ra gì đó
để có thể công bằng.

Thái Đường Yến im lặng ăn hết bảy tám phần cơm mà thím Hồ đưa

đến, rồi không nhịn được hỏi thăm: "Thím Hồ à, Thường tiên sinh đã... về
rồi sao?"

Khoảng thời gian này thím Hồ thường xuyên đến bệnh viện đưa cơm

cho Thái Đường Yến, mặc dù rất tò mò nguyên nhân, nhưng dù sao Thái
Đường Yến cũng là người ngoài với bà, nói không chừng sẽ có ngày không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.