ÁM YẾN - Trang 593

Thường Minh dựa ra sau ghế, cười đến mức bả vai run lên.

"Thế thì trách nhiệm của anh rất lớn rồi, phải tranh thủ để em không bị

đói." Tầm mắt Thường Minh lại trở về trên laptop, "Anh tìm được một
đoạn văn IELTS khá thôi miên, liên quan đến việc chữa bệnh, em nghe
nhé..."

Giọng nam trầm bổng có nhịp điệu kia rót vào tai, mặc dù đã cách một

lớp điện thoại, nhưng vẫn tạo cho cô ảo giác Thường Minh đang ở bên
cạnh, chẳng qua là đêm đen đã giấu anh đi.

Nghe được một lúc, mí mắt Thái Đường Yến nặng trĩu, không phải do

giọng anh thôi miên mà là do dịu dàng quá mức, vỗ về cô tiến vào trạng
thái bình thản.

***

Vào hôm quay về, Thường Minh kiểm tra thời tiết trước, đoán sẽ

không bị delay mới yên tâm để Thái Đường Yến đi đón.

Lần đầu tiên Thái Đường Yến đến sân bay, bắt một chuyến xe buýt rồi

lại đi tàu điện ngầm, bảng chỉ đường dọc trên đường đi rất rõ, nên tìm chỗ
gần cửa ra mà Thường Minh đã chỉ định cũng không khó khăn gì. Cô tới rất
sớm, đoán chừng ở nhà Thường Minh cũng không chịu nổi, đứng ngồi
không yên.

Nước nóng cô đem theo đã nguội bớt rồi, Thái Đường Yến thêm nước

nóng rồi ngồi trên ghế sưởi giở sách từ vựng ra, đọc nhiều cũng sinh nhàm
chán, thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn dòng người kéo vali lui tới, có lẽ
hơn nửa là về nhà ăn tết.

Thường Minh gửi tin nhắn đến nói chuẩn bị lên máy bay rồi, Thái

Đường Yến lại càng căng thẳng hơn, tính ra đã hai tháng bọn họ chưa gặp
nhau, tương tư nơi xứ lạ đã vì cả hai bận rộn mà nhạt đi nhiều, cô chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.