ÁM YẾN - Trang 617

mắt, Thường Minh chạy theo hướng ngược lại, con đường trống trải, đồng
thời Thường Minh cũng gạt cần tăng tốc. Đã lâu chưa lái xe, đạp chân ga
có chút luống cuống, xe giật một phát, Thái Đường Yến như bị hất ra khỏi
ghế, tim đập mạnh làm nước mắt ngừng trào, hai tay căng thẳng đặt trên
đầu gối.

Cô không biết Thường Minh muốn đưa cô đi đâu, mà cô cũng không

hỏi, chỉ thấy anh an toàn lái một tiếng, từ khu vực nội thành đèn đóm nhiều
sắc màu cho đến vùng biển tối đen tanh nồng. Có lần suýt va vào chiếc xe
bán tải chạy vượt qua mặt, nhưng cũng may đã tránh khỏi.

Bỗng Thường Minh dừng lại ở một nơi trống trải, bốn phía là ánh đèn

đường ảm đạm, chỉ có mấy đốm sáng cách đó không xa tô điểm.

Thường Minh thở phào thấy rõ, rồi quay đầu sang hỏi Thái Đường

Yến, "Em thấy anh lái thế nào?"

Thái Đường Yến đang nghi ngờ hành động và câu hỏi của anh,

Thường Minh tự có phán đoán, cũng không đợi cô trả lời, "Em từng nói
muốn anh học lái xe lần nữa bù cho trước kia, bây giờ anh đã làm được rồi,
cho nên... Em cũng có thể quay lại ngày trước coi như chuyện tối nay
không xảy ra không?"

Cô đâu chỉ nợ anh mỗi trăm vạn tiền du học, mà nhiều hơn chính là lời

thương yêu, che chở cùng tha thứ đầy tế nhị của anh. Ở trước mặt anh cô
vẫn là một cô nhóc ngây thơ, phá hỏng chiếc bánh ngọt tự tay anh bưng
đến. Nay anh đã sửa lại chiếc bánh ấy rồi, mặc dù có rất nhiều vết hở,
nhưng anh vẫn điềm nhiên nói với cô rằng, thật ra mùi vị không hề thay
đổi, lại còn rất ngon nữa.

Thái Đường Yến gần như nhào vào ngực anh, khóe chặt lấy hông anh,

giữa hai người cách một hộp số, tư thế có vẻ không đúng, không hề thân
mật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.