ÁM YẾN - Trang 87

Thái Đường Yến im lặng cho đến lúc về tận nhà, khép cửa gỗ lại, dựa

vào cửa nhớ lại chuyện ban nãy, tim Thái Đường Yến vẫn đập mạnh như
trước, nửa là may mắn, nửa là bất an... khó nói tên?

Nhất thời cô ngây ra.

Ở phía con hẻm ấy.

Gã đàn ông xách một đoạn ông nước thở hồng hộc chạy về lại, "Nó

chạy rồi mô nữa (Để nó chạy thoát rồi) —— Mi cởi quần hắn chi rứa (Mày
cởi quần hắn ta làm gì thế)?"

Bàn tay cởi thắt lưng của gã nằm trên đất dừng lại, "Lột hết cho hắn

mất mặt chơ chi (Cởi hết để cho nó mất thể diện)."

"Đừng mần rứa, đợi tẹo nữa chết cóng chừ, rút thắt lưng của hắn là đủ,

nhìn chắc đắt lắm —— Cả đôi giày ni nữa, mau đem đi đi. (Đừng có làm
thế, đợi lát nữa thì chết cóng mất, lấy thắt lưng của hắn là được rồi, nhìn có
vẻ đáng tiền đấy —— Cả đôi giày này nữa, nhanh đem đi đi.)"

Không thỏa mãn cơn ác trong lòng, gã đàn ông bất đắc dĩ rút thắt lưng,

lúc cởi giày bên chân trái xuống thì kinh hãi hét lên một tiếng, suýt nữa đặt
mông xuống đất.

"Mẹ mẹ mẹ nó ——!" Mắng một câu bằng tiếng địa phương, "Hình

như là chân giả chúng mày ơi..."

Bốn cái đầu cùng tiến đến.

Gã đàn ông cầm ống nước gõ nhẹ một phát, âm thanh nặng nề, hệt như

nghe thấy nốt nhạc khủng khiếp, lại gõ thêm mấy cái.

Bốn gã trố mắt nhìn nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.