ÁM YẾN - Trang 93

Thái Đường Yến nhìn rất lâu mới chắc chắn, người vẫn còn sống, là một
người đàn ông như bị cướp sạch. Trời lạnh thết này mà chỉ mặc mỗi sơ mi
trắng, lúc này đã nhếch nhác vô cùng, nút quần nút áo bị mở bung ra, thắt
lưng đã bị lấy đi, xung quanh cũng không có bóng dáng cây gậy đâu, không
thể nào nhảy lò cò một chân đến đây được.

Lại nhìn lên gương mặt ấy... Thái Đường Yến như bị zombie chặn

đường, đứng ngây ra như phỗng, trong vô thức đã buột miệng.

"Thường... Thường tiên sinh?"

Người nằm trên đất rất giống với vị khách trước đây, hôn mê bất tỉnh,

không trả lời lại. Cô bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình, dẫu sao người
này cũng nhắm hai mắt, nơi khóe miệng có máu ứ đọng, tuy ngũ quan vẫn
là khối lập thể ấy, nhưng vô cùng thê thảm không chút sắc máu, ấn tượng
chênh lệch rất nhiều với lúc tỉnh táo.

Thái Đường Yến đứng cạnh người anh, đẩy vai anh một cái, rồi lại gọi

một tiếng.

Mùi chua ở thùng rác càng ngày càng nồng, giống như sóng biển đánh

đến làm cô ngất xỉu, nước thối thấm vào trên áo sơ mi của anh, như màu
nhuộm ngổn ngang, đôi môi của anh khô nứt trắng bệch, không chút sinh
lực.

Phản ứng đầu tiên của Thái Đường Yến là muốn đỡ anh dậy, nhưng

hai tay cứ khua khoắng chẳng biết để đâu, trong con hẻm xuất hiện một bức
tranh quái lạ, giống như có một cô gái đang lén lút thi hành thuật cải tử hồi
sinh với thi thể.

Đợi đến lúc định đỡ lấy gáy anh thì kiến thức cấp cứu nói với cô rằng

không thể tùy tiện di chuyển, tránh bị thương lần thứ hai.

Cô lại rụt tay về, đổi thành gọi cấp cứu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.