ÁM YẾN - Trang 94

Trong khi chờ xe cứu thương đến, Thái Đường Yến cởi áo khoác phủ

lên người anh, còn mình ôm lấy hai tay ngồi bên cạnh.

Xe ba bánh chở rau bắt đầu lục tục lái vào chợ, người bán xách túi rau

xanh xanh đỏ đỏ đi vào quầy hàng. Thỉnh thoảng có người phát hiện thùng
rác có gì đó lạ lùng, tò mò nhìn mấy lần, nếu không phải do địa điểm không
đúng, thì hai người một nằm một ngồi nay y hệt bán thân chôn cha ngày
xưa.

Cũng có người lại gần xem, "Này, chuyện gì thế? Nằm đây làm gì?"

"... Đợi xe cứu thương đến."

"Ha." Người kia lại thò đầu ra nhìn. Tiếng kít kít của xe ba bánh đằng

sau đã xua đuổi đám đông đi, người nọ vừa nhìn vừa lui qua một bên, trở
lại quỹ đạo thường ngày vốn có.

Hai mươi phút sau, xe cứu thương lùi vào trong con hẻm, cửa sau vừa

bật mở, y tá và cáng liền theo xuống, giống như trang bị tự động bắn ra.
Thái Đường Yến ở bên cạnh nghẹo cổ nhìn bọn họ kiểm tra, di chuyển
người, người không xen tay vào được và vây xem khá là đông. Đợi khi đưa
người đi, y tá liền gọi cô, "Người thân cũng lên đi."

Thái Đường Yến không kịp phản ứng, đợi tá mất kiên nhẫn lặp lại lần

nữa, cô mới lẩm bẩm ở bên xe, "Tôi không phải người thân..."

Trong khoang xe chật chội, Thái Đường Yến ngồi ở phía chân trái bị

thiếu của Thường Minh, vốn tưởng rằng chẳng qua anh chỉ đi đứng bất tiện
mà thôi, không ngờ lại bị mất một chân, nhất thời tâm tình trở nên phức
tạp. quan niệm cái đẹp không còn nguyên vẹn tác động vào tâm lý, so với
đồng tình thì cảm xúc khó chịu xen lẫn phản cảm lại nảy sinh nhiều hơn.

Đến phòng cấp cứu, y tá thấy dáng vẻ luống cuống của cô, không nhịn

được than một câu, "Này cô người thân kia, cô đi lấy số đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.