AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 358

XXIII

A

mber lại trở vào bếp tiếp tục làm món ăn cho Bruce. Cô muốn làm tất cả

những gì có thể với chàng, chừng nào mà cô còn đứng được. Vì ngày mai
cô sẽ bất lực và một người hộ lý khác sẽ đến cai quản hai người, có thể còn
tồi tệ hơn cả mụ Spong nữa. Cô lo lắng cho Bruce hơn cho bản thân.

Nỗi lo sợ đầu tiên qua rồi, cô miễn cưỡng, uể oải chấp nhận sự việc. Cô

không muốn nghĩ đến cái chết. Khi một người bị mắc bệnh dịch và khỏi
được trong một nhà, được coi là một dấu hiệu tốt lành cho những người
khác. (Cô không kể đến cái chết của Spong, có thể nói là cô đã quên đi, nó
thuộc về một quá khứ xa xăm không can hệ gì đến Bruce và cô). Mọi điều
mê tín đều gạt ra ngoài, chỉ tin tưởng vào sự bất tử tạm thời. Cô rất muốn
sống: không thể nào chết trẻ như thế này, chưa đạt được những nguyện
vọng của mình. Giống những triệu chứng như Bruce, nhưng ở cô chúng
phát triển nhanh hơn.

Lúc chuẩn bị đi vào phòng ngủ với khay thức ăn, đầu cô rất đau, trán như

bị bóp chặt trong một cái vòng thép, nó xiết chặt không ngừng. Người vã
mồ hôi, tay chân bị co rút, bụng đau quặn. Cổ họng khô như nuốt phải cát,
uống càng nhiều nước thì cơn khát càng tăng thêm.

Bruce đã dậy, ngồi trên giường như anh vẫn thường thế. Và, mặc dù cầm

quyển sách trong tay, chàng vẫn lo lắng nhìn ra cửa.

- Sao em vắng lâu thế? Có điều gì không hay chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.