AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 360

Chàng chỉ mới ra khỏi giường có hai lần, mà người chàng mồ hôi đầm

đìa, mặt chàng cau lại, Amber phải khóc lên:

- Đừng, anh Bruce! Anh đừng làm gì cả! Anh sẽ tự sát đấy! Anh không

thể dậy được. Ôi! Sau tất cả những gì em làm vì anh, anh sẽ tự giết anh mất
thôi!…

Cô lăn xuống sàn, vùi mặt vào hai bàn tay khóc nức nở. Bruce lại nằm

xuống gối, chùi trán bằng mu bàn tay, ngạc nhiên thấy mình chếnh choáng,
hai tai ù, cứ tưởng là mình đã khỏe. Chàng giơ tay ra vuốt tóc Amber:

- Em yêu, anh sẽ không dậy nữa, xin em đừng khóc nữa, cần phải giữ sức

lực. Em lên đây nằm và cố gắng nghỉ ngơi. Người hộ lý mới cũng sắp đến.

Cuối cùng, khó nhọc lắm cô mới đứng dậy được và cứ đứng giữa phòng,

tập trung mọi trí nhớ, cô thì thào:

- Vậy em phải làm gì nhỉ? Việc… Việc gì cần nhỉ?…

- Amber, em có thể nói cho anh biết em để tiền ở đâu không? Anh cần

phải có để mua thức ăn. Anh thì không có.

- À phải! Đúng rồi, tiền…

Những tiếng cô nói xô đẩy nhau trên lưỡi như người say rượu:

- Em không có đây… để em đi lấy… trong một chỗ kín…

Phòng khách như ở tận cùng thế giới, quá xa vời so với sức của cô.

Nhưng rồi dần dà cô cũng tới được, mặc dù phải mất một lúc để tìm ra chỗ,
cô cầm lấy cái túi da cùng với ít đồ nữ trang mà cô đã cất giấu. Cô mang tất
cả đi, bỏ rơi xuống giường của Bruce. Chàng đã kéo được cái giường con
đến bên cạnh giường chàng, cô lăn xuống và lập tức mê man. Bruce thức
suốt đêm, nguyền rủa tình trạng yếu đuối của mình. Nhưng chàng hiểu rằng
mọi cố gắng quá sức chỉ làm cho mình yếu thêm, và có thể chết được. Tốt
hơn cả là nên giữ sức để có thể nhanh chóng chăm sóc được cô. Vậy là
chàng cứ nằm dài, thỉnh thoảng nghe thấy cô nôn. Người hộ lý vẫn chưa
thấy đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.