AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 120

Cô nổi bật một cách kỳ lạ trong cái hang chuột hôi hám ấy, quần áo của

cô mặc dù đã bị một trận mưa rào cách đó mười lăm ngày, nó vẫn đẹp. Cái
áo dài do bà Darnier may, bằng nhung đen, vén lên trên cái váy trong bằng
sa tanh dày sọc trắng và đỏ.

Cô bị bắt trước đây khoảng một giờ, thời gian đối với cô dài một cách tệ

hại, không một câu nào được trao đổi! Cặp mắt lơ láo nhìn ra khắp nơi, như
muốn xuyên thủng đêm tối. Cô bắt đầu cựa quậy một cách cáu kỉnh. Từ
khắp nơi, phía bên trên, bên dưới, xung quanh ồn ào hỗn hợp của những
tiếng kêu nghẹn, tiếng than vãn, tiếng chửi rủa và tiếng cười.

Cô nhìn người đàn bà bình dân, người giáo dân “Quaker” và cuối cùng là

đến mụ hung dữ và ghê tởm đang quan sát cô vẻ xấc láo tức cười.

- Đây có phải là nhà tù không?

Sau cùng, Amber tự hỏi như vậy vì thấy những người kia có vẻ như

không nhận biết được tình hình xung quanh.

Mụ ăn mày tiếp tục lé mắt nhìn về phía cô, không nói, rồi mụ cười và lại

một cơn ho kéo đến đột ngột. Bị nghẹt thở mụ đưa hai bàn tay lên cổ họng
và cuối cùng khạc ra một cục máu to. Sau đó mụ nhại lại Amber:

- Đây có phải là nhà tù không? Này người đẹp của tôi ơi! Thế mày tưởng

là ở đâu hả? Đây không phải là Whitehall đâu!

Giọng mụ gay gắt, khàn đặc như tiếng một bà già.

- Tôi muốn nói: đây có phải là tất cả nhà tù không?

- Trời! Không phải đâu! Bên trên, bên dưới, khắp nơi - rồi đột nhiên mụ

hỏi - Thế tại sao mày lại ở đây? Chúng tao không quen với bọn các bà lớn!

Mụ có vẻ mỉa mai, nhưng như kiệt lực, không nguy hiểm nữa, Amber

đáp:

- Vì nợ.

Sau hôm bộ ba Luke chuồn đi, Amber tỉnh dậy bị cảm lạnh, cổ họng đau

rát, không thể nào nói được. Cô sung sướng nếu được ốm, vì ít ra cô cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.