AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 144

Sáng hôm sau lúc hai người ngồi dưới nhà dự diễn tập, Beck nói:

- Thế nào?

Amber mỉm cười một cách ngây thơ và hơi nhún vai:

- Ồ! Trông được đấy chứ! Vì thế tôi không lấy làm lạ thấy bà nhảy xổ

vào anh chàng như vào một bà đỡ! - trong mắt cô ánh lên vẻ ranh mãnh -
Nếu tôi là bà, tôi không cho phép anh chàng làm quen với những người phụ
nữ khác.

Beck nóng tiết:

- Tôi nghi ý định của bà lắm đấy! Này, tôi bảo bà biết, nếu tôi bắt được

bà giăng lưới với chàng, bà sẽ phải hối hận đấy! Tôi sẽ móc mắt bà ra, thật
như tôi có mặt ở đây!

- Chao ôi! - Amber vừa đứng lên vừa nói - tiếng kêu la của bà không làm

tôi sợ đâu!

Tuy nhiên, Morgan không xuất hiện trong hậu trường mấy ngày liền; khi

Amber trêu tức Beck, chị ta không dám phô trương nữa, nhưng Anne, chị
của Beck, nổi trận lôi đình:

- Cứ thử lại gần đại úy Morgan mà xem, cứ gọi là có án mạng!

Anne vốn là diễn viên bi kịch. Những lời đe dọa ấy không lay chuyển

được Amber, cô không bỏ lỡ một cơ hội nào để ve vãn công khai anh chàng
ấy mỗi khi trông thấy nhau. Ý nghĩ đỡ nhẹ người yêu của Beck làm cô
thích thú dù là anh chàng muôn phần kém hấp dẫn.

Một hôm, vào buổi trưa, cô đến nhà hát rất sớm, một người ăn mày rách

rưới bước vào, đảo mắt rất nhanh quan sát chung quanh rồi luồn cho cô một
bức thư nhỏ có đóng dấu hẳn hoi. Tò mò Amber vội mở nó ra: “Gửi bà St.
Clare (người ta gọi tất cả các nữ diễn viên đều bằng bà): Thưa bà, xin thú
thật là tôi bị bà hấp dẫn quá chừng, mặc dù có một người phụ nữ mà chúng
ta quen biết, đã báo trước cho tôi là bà là người không đáng tin cậy, và bà
đã thuộc vào một người nào khác rồi. Tuy nhiên tôi cũng tự cho phép giữ
một bàn cho chúng ta trong khách sạn Cáo Trên Đồi, ở cầu Bạch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.