AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 150

- Anh xin em đấy, Amber! Anh xin em! Anh sẽ không làm em đau đâu…

Sẽ không việc gì đâu… Lại đây em yêu!

Amber đột nhiên vùng ra, cặp mắt hơi ngơ ngác, mặt đỏ bừng:

- Ông nghĩ sai về tôi rồi, thưa đại úy Morgan! Tôi là một đào hát, đúng

như thế, nhưng tôi đâu có phải là một con đĩ. Người cha tội nghiệp của tôi
sẽ phải chết khi biết tôi có một cuộc sinh hoạt tội lỗi. Thôi, xin ông để mặc
tôi.

Cô đi nhanh qua trước mặt anh để đến lấy cái áo khoác, anh nắm lấy cô

giữa đường, mặt đanh lại, cô nghiến răng và kêu lên:

- Thưa ông, ông hãy coi chừng, tôi không phải là một con mồi dễ dàng

đâu!

Vội vàng khoác áo măng tô lên vai, cô nhặt cái bao tay rồi tiến ra cửa:

- Xin chào ông Morgan. Nếu ông nói trước với tôi là ông mời tôi đến với

mục đích gì, thì tôi đã tránh được cho ông khỏi phải trả một bữa ăn đắt tiền.

Cô kiêu hãnh nhìn anh, nhưng thấy anh có vẻ lạnh lùng và bực tức, cô

đâm ra lo lắng: “Nếu anh ta không yêu mình thật sự, thì hỏng bét cả!”.

Anh nhìn cô, cặp lông mày dướn lên, một nếp nhăn ở góc mép:

- Thưa bà St. Clare, xin bà đừng đi như vậy. Tôi rất ân hận đã xúc phạm

đến bà. Người ta đã nói với tôi là… Nhưng thôi mặc họ! Trông bà hấp dẫn
một cách kỳ quái. Một người đàn ông phải là một đứa trẻ con mới không
ham muốn bà, tôi không như vậy! Xin phép bà cho tôi được đưa bà về nhà.

Sau buổi đó cô thường gặp anh luôn, nhưng không ở nhà hát vì cô chưa

tin anh lắm. Cô dùng mọi mánh lới để lôi cuốn anh thêm. Nhưng mỗi khi
anh tưởng là sắp thành công thì cô lại đẩy anh ra, chơi trò phụ nữ đức hạnh.
Cho đến một buổi tối, bộ mặt thảm hại, cà vạt xộc xệch, anh buông mình
xuống ghế rên rỉ:

- Anh không hiểu em muốn đi đến đâu? Anh không thể tiếp tục như thế

này mãi được nữa! Ruột gan anh đã xoắn lại như sợi dây đàn viôlông!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.