AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 148

dại!” Và cô tưởng tượng ngày mai sẽ dắt anh chàng đi chơi vào trong hậu
trường, như dắt một con khỉ đã thuần thục ở đầu dây.

Trong khi hai người nhấm nháp miếng bánh ngọt, Morgan hỏi:

- Nghe nói bà đang sống với một anh sinh viên luật, có đúng thế không?

- Trời ơi! Ai nói với ông như thế!

- Tất cả những ai mà tôi biết đã nói với tôi về bà, có đúng thế không?

- Tất nhiên là không đúng rồi! Trời! Tôi công nhận là đã có một thời gian

tôi ở với một thanh niên, nhưng đó là người anh họ tôi, anh ấy đã trở về nhà
ở Yorkshire rồi. Trời! Tôi tự hỏi không biết cha tôi sẽ nói gì nếu ông nghe
thấy những lời đồn đại độc ác ấy, không về vấn đề gì cả!

Amber làm ra vẻ bực mình.

- Thế thì may mắn cho người anh họ của bà đấy. Nếu không tôi sẽ thách

đấu gươm để loại trừ anh ta. Nhưng tôi rất sung sướng thấy anh ta đã đi rồi.
Vậy đề nghị bà cho biết: bà là ai? Mỗi người kể một câu chuyện khác nhau
về bà.

- Tôi là St. Clare, tôi từ Essex đến. Ông còn muốn biết gì thêm?

- Bà làm gì ở nhà hát? Trông bà có vẻ không thuộc những hạng người ấy.

- Có thật không? Người ta thường không nói thế.

- Ồ! Không phải tôi muốn nói thế. Bà có vẻ một bà quyền quý.

- A! Đúng rồi!…

Amber liếc mắt nhìn khi anh đang rót rượu.

- Sự thật mà nói, tôi là như vậy đấy.

Cô cầm lấy cốc rượu anh đưa cho, ngồi sâu vào trong ghế bành và bắt

đầu bịa ra một câu chuyện mà cô đã thêu dệt nên, từ khi cô tới Luân Đôn,
khi có một ý nghĩ mới, cô lại còn tô vẽ thêm:

- Tôi xuất thân từ một gia đình cổ danh tiếng, có rất nhiều đồn điền ở

Essex. Nhưng các cụ đã bán hết cả để phò tá Hoàng thượng trong suốt cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.