AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 147

- Thôi, đại úy Morgan, Beck Marshall còn nghe từ miệng ông nhiều câu

khác nữa, đã kể tôi nghe rồi!

Nhưng cô hả hê với lời thán phục đó, chỉ nhìn vẻ mặt cũng thấy cô sung

sướng vì ấm áp và hạnh phúc tràn ngập tâm khảm cô. Đã từ lâu, từ khi rời
bỏ Marygreen đến nay, thực tế là chưa có một người đàn ông nào lại có vẻ
say mê cô đến thế. Cô sung sướng thấy anh biết giá trị của một cái áo đẹp
vì cô đã mặc cái hạng nhất: đa số trong những người tiểu tư sản kia chỉ mải
nghĩ đến bộ đồ của bản thân mình, họ đâu có biết người phụ nữ đi với mình
mặc cái gì.

Amber mặc một cái áo nhung màu xanh tươi, xẻ đằng trước phủ lên một

cái váy trong bằng satanh đen thêu chỉ vàng; và bên mỗi thái dương cô đều
gài một cái nơ bằng satanh đen.

Morgan búng cho ngón tay kêu:

- Quỷ nó tha Beck đi! Tôi coi cô ấy có ra cái gì, xin khẳng định với bà

như vậy.

- Đó là điều mà mọi người đàn ông đều nói về nhân tình cũ của mình

như vậy.

Morgan cười:

- Tôi thấy bà thông minh như sắc đẹp của bà. Một người thật hoàn hảo!

Lúc đó có tiếng gõ cửa: Morgan cho phép, ông chủ khách sạn xuất hiện,

theo sau là bà người hầu bàn mang nặng những bát đĩa đựng thức ăn, dao,
cùi dìa, phốc sết cùng những chai rượu; họ bày đầy lên bàn ăn, rồi rút lui.
Hai người ngồi vào bàn.

Ngồi bên nhau, trước ngọn lửa ấm cúng, họ cảm thấy thoải mái và vui vẻ

chuyện trò tán thưởng món ăn ngon và chiêm ngưỡng nhau.

Morgan nói cô có cặp mắt đẹp tuyệt trần, bộ tóc mượt mà nhất, bộ ngực

tròn trặn nhất và đôi chân tuyệt vời, anh chưa từng thấy. Giọng nói của anh
chân thật, ngắm cô với một niềm thán phục trung trực và lòng ham muốn
không giấu giếm. Amber sung sướng nghĩ thầm: “anh ta mê mình như điên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.