AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 200

- Thế còn đại úy Morgan? - Bruce hỏi - Anh ấy có cùng đi với chúng ta

không?

Amber bật cười đáp:

- Dĩ nhiên là không rồi. Xin anh chớ có lo lắng về Morgan, em xin chịu

trách nhiệm về anh ấy, anh hãy tin em. Em biết rất đúng em cần phải nói gì
để cho anh ấy khỏi nghi ngờ. Ôi, anh Bruce! Em đề nghị chúng ta đi anh
nhé!

- Em yêu, tất nhiên là anh muốn lắm! Anh thấy em hành động như vậy là

liều lĩnh quá đấy mà chẳng đền bù được là bao. Cứ cho là anh ấy…

Nhưng cô đã vội ngắt lời chàng:

- Không, anh Bruce ạ! Em hiểu rõ Morgan hơn anh. Anh ấy sẽ tin tất cả

những gì em nói.

- Em yêu ạ! - Bruce hơi mỉm cười - Không phải là người đàn ông bao giờ

cũng cả tin như người đàn bà tưởng đâu!

Sau cùng chàng cũng phải đồng ý đi với cô trong năm sáu ngày, khi mọi

công việc của chàng kết thúc. Chàng nhận được tin, có chuyến tàu Tây Ban
Nha từ Peru trở về mang đầy vàng bạc, chàng dự tính sẽ đón chặn nó vào
cuối tháng Năm, có nghĩa là chàng phải rời Luân Đôn vào giữa tháng đó.

Cũng như ngày chàng nhận đem cô đến Luân Đôn. Tưởng đã thuyết

phục được chàng, cô chưa nhận thấy tính ích kỷ đã làm cô dửng dưng tới
mức nào. Chàng đã báo trước, nhưng không nghĩ là chàng cần hoặc là có
thể che chở cho cô khỏi nỗi hiểm họa của cuộc sống do tính ngang bướng
của cô.

Hai người cùng đi trên con đường cái qua Surrey, về phía biển. Cũng như

ở Luân Đôn, trời mưa đã từ hơn một tháng rưỡi nay. Do đó họ đi rất chậm
chạp, thường buộc phải xuống xe để gạt bùn ở bánh. Phong cảnh tuyệt đẹp,
đó là trung tâm giàu có của nước Anh nông nghiệp, những ấp trại trải dài
dọc theo những ngọn đồi lượn sóng; một số trong những trại đó có hàng rào
kín vây quanh, dù kiểu đó không được thịnh hành. Những ngôi nhà của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.