AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 350

- Thôi! - Amber quát lên làm mụ giật nảy mình, cô hơi hổ thẹn thấy mình

quá nóng, liền nói đùa. - Trông bà ủ rũ hơn cả một cây liễu, tại sao bà
không vào bếp mà tu một hơi?

Spong liền đi ngay, lòng đầy biết ơn, nhưng Amber không sao đuổi được

ra khỏi trí óc mình, hình ảnh chiếc xe bò chất đầy xác chết. Những bệnh
nhân, những xác chết nằm dọc trên phố phường, tiếng chuông cầu hồn vang
lên không dứt, nỗi im lặng bất thường của thành phố, mùi xác chết, tin do
người lính gác cung cấp có hai ngàn người chết bệnh tuần qua, tất cả những
cái đó đập vào trí óc cô. Cô đã thắng được nỗi lo sự mê tín dần dần ám ảnh.

“Tại sao trong khi những người khác chết ta vẫn còn sống và khỏe

mạnh? Ta đã làm gì để xứng đáng được sống trong khi họ chết cả?” Và cô
hiểu rằng mình không xứng đáng được sống hơn những người khác!

Mối lo sợ cũng lây như bệnh dịch và lan tràn khắp nơi.

Đến giữa tháng Tám, một buổi sáng, Bruce “tuyên bố” với Amber là

trong vòng nửa tháng nữa chàng có thể từ giã Luân Đôn, đang sửa soạn
giường, cô trả lời chàng cũng bình tĩnh như cô không hề xao xuyến về vấn
đề đó từ ít lâu nay!

- Bây giờ không ai có thể rời bỏ thành phố, dù có giấy chứng nhận sức

khỏe hay không.

- Điều đó không sao cả. Anh nghĩ và tin rằng anh đã có cách để chúng ta

ra khỏi nơi đây.

- Không có gì làm em sung sướng hơn. Cái thành phố này. Trời ơi! Một

cơn ác mộng. - Lập tức cô thay đổi đề tài và mỉm cười nói tiếp với chàng -
Anh có thích được cạo râu không? Em cạo cừ lắm!

Đi vào bếp lấy ra một chậu nước nóng, cô thấy Spong đang ngồi ngất

ngưởng với một bát xúp gần đầy để trên đầu gối. Cô vui vẻ nói:

- Thế nào, bà không thèm nói với tôi một câu là bà đã no rồi à?

- Lạy Chúa, thưa bà! Hôm nay tôi thấy trong người nó lao đao làm sao

ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.