AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 376

Cô tự nhủ: “Ta muốn quên đi, như không bao giờ xảy ra bệnh dịch”. Dần

dần bệnh của Bruce, của cô, và tất cả những gì đã xảy ra từ mấy tháng qua
lùi vào quá khứ như đã từ xa xưa lắm rồi. Đôi khi cô thấy hình như nó xảy
ra với những người khác chứ không phải cho cô và Bruce. Cô tự hỏi, không
hiểu Bruce có những phản ứng như vậy không, đó là điều kị giữa hai người,
nên cô không dám hỏi chàng.

Amber lo ngại về hình thức, sắc đẹp của mình đã vĩnh viễn qua đi. Mặc

dù đã được Bruce hết sức an ủi, cô vẫn khóc và buồn tủi, thất vọng mỗi khi
soi gương. Cô than vãn:

- Trời ơi! Thà được chết đi còn hơn sống mà như thế này! Ôi, anh Bruce!

Em biết là không bao giờ em còn được như xưa! Ôi! Em ghê tởm em lắm!

Thế là chàng ôm lấy cô, vuốt ve như với một đứa bé nhõng nhẽo:

- Chắc chắn là em sẽ lại được như cũ, em yêu! Nhưng em đã bị ốm nặng,

cần phải kiên nhẫn chứ!

Vả lại, vừa mới lên tàu, sức khỏe của cô đã có những tiến bộ làm cho vẻ

ngoài gần như bình thường.

Cả hai đều vui thích như chưa từng có, chỉ với một lý do đơn giản là họ

vẫn còn sống. Họ nằm dài trên boong thuyền phơi nắng…

Dần dà họ xuống các làng mạc mua thức ăn, đôi khi còn ăn một bữa làm

sẵn.

Amber rất lo lắng về Nan và bé Susanna, nhất là sau khi được biết là ở

nông thôn cũng có bệnh dịch. Nhưng Bruce tìm cách để cô tin tưởng, là tất
cả đều tốt lành.

- Nan là một người thông minh có thể hoàn toàn tin tưởng. Nếu có nguy

hiểm, chắc chắn là chị ta đã đi nơi khác rồi. Hãy tin tưởng, em ạ. Không
nên lo lắng quá lại phát ốm lên.

- Ôi! Em rất tin ở con người đó. Nhưng em không thể nào không lo lắng

được. Ôi! Em sẽ sung sướng biết bao khi được tin bọn chúng vẫn mạnh
khỏe và an toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.