AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 375

Bruce ngừng lại vì thấy mắt Amber đang trừng trừng nhìn, đột nhiên mặt

tái nhợt, đứng lên lắng tai nghe. Đến lượt chàng cũng nhận thấy từ xa có
tiếng bánh xe bò lăn trên hè phố và tiếng đàn ông:

- Đem xác chết ra ngoài!

Amber khuỵu xuống, chàng vội ôm lấy cô đưa lên nhà, nhẹ nhàng đặt cô

nằm lên giường, vài phút sau tỉnh lại, cô mở mắt ra nhìn chàng, hoàn toàn
phụ thuộc vào chàng; trông chờ ở chàng: sức khỏe, niềm tin, và giải pháp
cho tất cả những gì làm cô phải lo lắng. Đối với cô chàng vừa là người yêu,
vừa là thần thánh, vừa là bố đẻ. Cô thì thầm:

- Không bao giờ em có thể quên được tiếng kêu rùng rợn ấy. Nghe rõ

tiếng kêu ấy trong giấc ngủ và nhìn rõ những chiếc xe bò ấy trong giấc mơ
- mắt cô rực sáng và hơi thở hổn hển - Hình ảnh rùng rợn ấy ám ảnh suốt cả
cuộc đời em.

Bruce cúi xuống, đặt môi lên má cô:

- Amber, anh xin em, không nên nghĩ đến nó nữa. Không được nhắc đi

nhắc lại những ý nghĩ đó mãi. Em phải quên đi. Em cần phải và có nghĩa
vụ…

Ít ngày sau Amber và Bruce từ giã Luân Đôn trong chiếc thuyền buồm

của Almsbury. Nông thôn thật thơ mộng. Cánh đồng ven sông phủ đầy nụ
hoa vàng, những bụi cây xanh rờn và rừng hoa bách hợp ngâm mình trong
nước. Cây cỏ nhiệt đới, từng đám hỗn độn, như những mớ tóc xanh phất
phơ trước gió. Buổi chiều từng đàn gia súc nhìn họ đi qua, với con mắt bình
tĩnh và trịnh trọng.

Con thuyền từ từ tiến lên vượt qua Hampton, Staines, Windsor và

Maidenhead, họ dừng lại nghỉ ngơi ở những nơi có phong cảnh đẹp, rồi lại
lên đường. Hai mươi bốn giờ sau khi từ biệt Luân Đôn đầy tang tóc, cảm
giác như đi vào một thế giới khác, Amber lại sức với một tốc độ nhanh
chóng kỳ lạ. Giống như Bruce cô xua đuổi khỏi ý nghĩ những hình ảnh
rùng rợn ấy, mỗi khi chúng tái hiện, cô lại cương quyết đẩy lùi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.