AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 377

Tất cả những cảnh vật Amber thấy trên đường đi đều làm cho cô nhớ tới

Marygreen, cuộc sống mà cô đã trải qua với cô Sarah và bác Matt. Cũng
như Essex, đó là một vùng nông thôn trù phú gồm nhiều ấp trại thịnh
vượng, làng mạc xinh xắn thanh bình.

Cô tìm cách giải thích cho Bruce những cảm nghĩ và nói thêm:

- Em không thể thấy được như vậy, chừng nào mà em không muốn quay

về đấy. Chàng mỉm cười dịu dàng:

- Em già mất rồi, của báu của anh ạ!

Amber nhìn chàng ngạc nhiên và bực mình:

- Già rồi!!! Xin anh biết cho, em mới hai mươi hai tuổi đời, có vậy thôi!

Bruce cười:

- Anh không nói là em đã trở thành bà già, mà chỉ muốn nói là em đã

sống khá nhiều năm để có những kỷ niệm, và những kỷ niệm thì bao giờ
cũng ưu tư sầu muộn.

- Cũng có thể. - Cô suy nghĩ và thú nhận. Rồi đột nhiên cô ngẩng mặt lên

nhìn anh nói tiếp - Anh Bruce, anh có tin là số phận của chúng ta đã gắn bó
với nhau không? Bây giờ phải tin anh à!

- Tại sao bây giờ?

- Thì… tại sau khi tất cả những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua. Tại

sao anh ở lại để chăm sóc em? Sau khi anh khỏi bệnh anh đã có thể ra đi và
để em ở lại một mình, nếu không phải là anh đã yêu em.

- Trời ơi! Amber! Em cho anh là một thằng khốn nạn xấu xa đến như thế

nào! Nhưng tất nhiên là anh yêu em rồi. Và, về một phương diện nào đó,
anh đồng ý với em là số phận chúng ta đã gắn bó với nhau - Chàng đưa hai
cánh tay ra ôm lấy cô, lùa những ngón tay vào mớ tóc mềm mại của cô,
môi chàng lướt qua môi cô. - Đây là điều anh muốn nói, em là một phụ nữ
rất đẹp, và anh là một thằng đàn ông! Tất nhiên là số phận chúng ta gắn bó
với nhau!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.