AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 435

hàng chữ nhỏ rất công thức, “chúc bà chóng bình phục”.

Buổi sáng hôm sau lúc đi ra, cô mong gặp y ngoài chuồng ngựa, sốt ruột

như một cậu học sinh nấp ở một góc phố để nhìn người đẹp đi qua, cô
không thấy và hơi thất vọng đã tưởng y đã mê mình lắm, cô không đi theo
hướng họ đã đi hai ngày trước đây. Trong một lúc cô hoàn toàn lãng quên
Philip và cha y, và chìm ngập vào những kỷ niệm về Bruce Carlton.

Chàng ra đi đã sáu tháng, những ký ức của cô lại mờ nhạt, như một giấc

mộng đẹp lúc ẩn lúc hiện trong cân não cô: màu xanh kỳ lạ của đôi mắt
chàng, nếp gấp trên miệng chàng, nói rõ lên những ý nghĩ của chàng về cô,
về những việc cô đã làm, sự bình thản của chàng chứa đựng sức mạnh tiềm
tàng. Cô nhớ đến lần cuối cùng chàng vuốt ve âu yếm cô làm cô ngây ngất.
Cô nuối tiếc những cái hôn, vuốt ve mơn trớn dịu dàng của đôi bàn tay
chàng. Vậy mà đối với cô chàng chỉ là một giấc mộng không hơn không
kém. Những kỷ niệm không sao an ủi được cô. Cả Susanna đứa con thứ hai
của chàng và cô, vẫn không sao làm cho Bruce gần cô hơn. Chàng vẫn xa
vời… Cô không có cách nào với tới.

Amber mải mê suy nghĩ đến lúc con ngựa đứng sững lại làm cô giật

mình bối rối phải bám chặt lấy dây cương. Philip xuất hiện, mặt đỏ gay mắt
nảy lửa, đang trên lưng ngựa, bên ba cây bạch dương chơ vơ giữa cánh
đồng như ba tên lính gác thực thụ. Y xin lỗi đã làm cô sợ:

- Xin bà tha lỗi cho! Tôi không dám làm bà phải hoảng sợ. Tôi chỉ dừng

lại đây một lát để thưởng thức một buổi sáng đẹp thì trông thấy bà và đứng
đợi bà.

Y trình bày lời giải thích đó một cách rất nghiêm chỉnh, làm cô hiểu

ngay là y nói dối: y không muốn cha y trông thấy hai người cùng cưỡi ngựa
ra đi.

Amber yên tâm, cười thoải mái:

- Ôi! Philip, anh đấy à! Tôi đang nghĩ đến anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.