AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 48

Amber bồn chồn, chàng đã đến những nước xa xôi như vậy, vượt qua đại

dương! Không thể tưởng được, như câu chuyện thần tiên. Cô chưa bao giờ
đi xa hơn Heathstone, và mỗi năm chỉ có hai lần vào dịp hội chợ mùa xuân
và thu. Người độc nhất mà cô biết đã đi tới Luân Đôn, là ông thợ giày.

- Đi ra thế giới bao la như vậy đẹp đẽ biết chừng nào. - Cô thở dài, nói

tiếp: - Ông đã đến Luân Đôn chưa?

- Mới có hai lần thôi, nếu tôi nhớ không lầm. Cách đây mười năm tôi đã

đến và đã trở lại đó mấy tháng sau khi Cromwell chết, nhưng không bao
giờ ở đấy lâu cả.

Hai người đứng lại, chàng đưa mắt nhìn trời qua các hàng cây, như để

biết thời gian còn lại cho mình. Thấy vậy, Amber bỗng hoảng hốt. Chàng
sắp ra đi rồi, về cái thế giới bao la ấy với tất cả sự ồn ào náo động, còn cô
phải ở lại đây. Một cảm giác cô đơn hoàn toàn mới lạ và khiếp đảm, như bị
đày vào một góc cô tịch nào đó trong một phiên hội mà ở đó chỉ mình cô là
xa lạ. Tất cả những xứ sở mà chàng đã thấy, còn cô thì không bao giờ cả;
những vui thích mà chàng đã hưởng, còn cô thì không. Nhưng điều tồi tệ
hơn cả là không bao giờ cô thấy chàng nữa.

- Chưa đến giờ phải đi chứ, thưa ông?

- Chưa đâu, còn một lúc nữa.

Amber quỳ xuống trên cỏ, bĩu môi, vẻ phản ứng trong cặp mắt, chàng

cũng ngồi xuống trước mặt cô. Cô vẫn giữ vẻ hờn dỗi, nghĩ đến tương lai
buồn thảm của mình, rồi ngước mắt nhìn chàng. Chàng chăm chú quan sát
cô, cô hồi hộp nhìn lại chàng. Cảm giác bạc nhược dịu dàng dày vò làm cô
kiệt sức đến độ phải nhắm mắt lại. Toàn thân rạo rực vì ham muốn, tuy
nhiên cô vẫn giữ thái độ hững hờ, dè dặt, một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ
hơn là ham muốn.

Chàng ôm lấy thân hình cô và từ từ kéo cô lại. Amber sẽ nghiêng đầu

đón cặp môi và quàng hai cánh tay vào cổ chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.