AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 507

- Con ơi, phải để cho Harmon mặc quần áo cho chứ! Tại sao con khóc?

Không nên thế. Đây này, mẹ có khóc đâu!

Amber nhìn con gái, nhưng cặp mắt cô đỏ ngầu và mí mắt cô mọng lên.

Susanna vòng hai tay, ôm lấy cổ mẹ và càng thét to hơn. Amber sốt ruột lay
con:

- Susanna! - em bé lùi lại và nhìn mẹ ngạc nhiên, miệng há hốc - Không

được thét lên như vậy nữa! Không ai làm gì con đâu! Mặc quần áo nhanh
lên. Chúng ta sẽ lên xe đi chơi!

- Con không thích đi chơi đâu! Trời tối lắm!

Amber liền quay lại:

- Không sao cả! Thế nào con cũng phải đi. Mặc quần áo vào, không mẹ

đánh đòn bây giờ!

Rời Susanna, Amber đi qua phòng, đến chỗ Emily đang lo cho bốn đứa

con, phu nhân đang thắt cavát cho đứa con trai sáu tuổi.

- Emily! Em không đi với bà đâu!

Almsbury phu nhân nhìn cô kinh ngạc và đứng lên:

- Tại sao thế. Ôi! Amber, chúng ta cần phải đi cả. Nếu bọn Hòa Lan và

bọn Pháp tới đây!

- Chúng vẫn còn chưa tới đây, và em không muốn về nông thôn vì ở đấy

em sẽ không được biết tin gì về Bruce. Nếu chàng bị thương, cần phải có
em.

- Nhưng ngài Carlton đã bảo bà phải đi rồi kia mà!

- Không cần! Em sẽ không đi đâu. Nhưng em muốn cho Susanna và

Bruce đi, bà vui lòng cho chúng cùng đi. Cả Nan nữa?

- Tất nhiên! Nhưng tôi thấy bà ở lại là nguy hiểm lắm. Ngài Carlton

muốn bà phải đi, cả hai ông đã thảo luận với John nhiều lần về kế hoạch
khi bị tấn công…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.