AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 569

- Tôi không biết gì hơn những điều đã viết cho em, vào khoảng tháng

Tám hoặc tháng Chín. Phải, nàng cũng sẽ tới. Tại sao? Em không sợ nàng
à?

Amber liếc cặp mắt dữ tợn nhìn anh; cô khinh khỉnh nhại lại:

- Sợ nàng? Almsbury, anh tò mò thật! Đề nghị anh cho biết vì sao tôi lại

sợ nàng? - Cô ngừng lại rồi hùng hổ nói tiếp - Vả lại tôi đã hình dung được
rất rõ ả rồi, ả Corinna ấy!

- Thật hả? - Almsbury lễ phép nói.

- Vâng! Tôi thấy rất rõ ả rồi. Một nhân vật tầm thường và vô nghĩa, mặc

bộ quần áo ít ra đã được năm năm rồi, chỉ biết giữ nhà và cho con bú! - (đó
là hình ảnh khá trung thành về vợ của Almsbury) - A! Ả sẽ thấy tác dụng ở
cái đất Luân Đôn này!

- Có thể em nói có lý đấy! - Almsbury nhân nhượng.

- Có thể? - Amber tức giận kêu lên. - Ả còn có thể làm gì khác được, lớn

lên trong cảnh cô đơn giữa một bầy mọi rợ?

Vừa lúc đó một giọng nói lạ kỳ kêu lên:

- Kẻ cắp! Bắt lấy nó! Kẻ cắp!

Amber và Almsbury cùng đứng bật lên, Amber kêu lên:

- Con vẹt của tôi đấy! Có ai vào!

Cô lao về phía phòng khách, theo sau là Almsbury và con chó đang sủa

dữ dội. Họ ập vào trong phòng, thấy vua vào mà không báo, đang cầm một
quả cam lấy trong một sọt hoa quả: Người cười hể hả nhìn con vẹt đang xù
lông đứng trên giá đậu. Đây không phải lần đầu tiên con chim được dạy tốt
để chống lại những kẻ đột nhập, đã lầm như vậy. Almsbury từ biệt hai
người ra về. Mấy ngày sau anh đi săn ở Backery, còn Emily ở lại thành phố
để sẵn sàng chuẩn bị đón khách, trường hợp họ tới bất thình lình.

Vậy là Amber không còn cơ hội để thảo luận về Corinna với Almsbury

nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.