AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 77

IV

C

hàng dừng lại, ngạc nhiên, lần lượt nhìn hai người. Nhưng trước khi

chàng đủ thì giờ để nói lên một câu, Amber khóc nấc lên và chạy vào trong
phòng ngủ, đóng cửa lại thật mạnh rồi lao mình lên giường.

Amber thả mình cho nỗi tuyệt vọng khôn nguôi. Lúc đó có lẽ là lúc đau

khổ nhất trong đời, cô không có một chút ý muốn nào tỏ ra can đảm và tự
chủ. Đau khổ thầm lặng không phải là tính chất của cô. Không thấy chàng
chạy vào với mình ngay, như cô hy vọng, cô lại càng trở nên cuồng trí hơn,
cho đến buồn nôn.

Cuối cùng cô nghe tiếng cửa mở và tiếng bước chân đi vào. Tiếng khóc

của cô càng to hơn. “Ôi!” Cô tự nhủ một cách mãnh liệt, “ta muốn chết đi
cho rảnh. Ngay lúc này, chàng sẽ phải hối hận”.

Ánh sáng lóe lên trong phòng, chàng đã thắp một cây nến. Cô nghe thấy

chàng cởi bỏ áo khoác và đặt mũ xuống. Rồi chàng tháo thanh kiếm, vẫn
im lặng. Chán nản cô phải ngẩng mặt lên nhưng vẫn vùi trong hai cánh tay
nhìn chàng. Mắt đỏ mọng, mặt sưng phù, cô bèn kêu lên giọng thách thức:

- Thế nào?

- Chào em.

- Ông chỉ nói được với tôi có thế thôi à?

- Tôi còn có thể nói gì hơn được?

- Ít ra ông cũng có thể nói với tôi ông đã đi đâu và đi với ai chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.