AME VÀ YUKI - NHỮNG ĐỨA CON CỦA SÓI - Trang 12

anh vẫn đọc chăm chú trong tư thế đó, cũng hơi kỳ lạ! Cô bèn chọn lấy một
quyển vừa mắt và đọc ngay bên cạnh anh.

Ra khỏi trường, họ thả bộ trên bờ đê phủ dài bóng hoàng hôn.

"Anh thích làm gì?"

"Anh thích ăn món ăn gì?"

"Anh thích mẫu người như thế nào?"

Hana đặt câu hỏi tới tấp. Nhưng anh không trả lời, chỉ cười và hỏi lại

Hana.

"Tại sao lại tên là Hana?"

(Nghĩa là "hoa")

"Tên tôi à?"

"Ừ."

"Vì lúc tôi được sinh ra, ngoài vườn hoa thu anh nở rực rỡ. Tự nhiên

mà nở, không phải do chăm bón. Thấy thế, bố chợt nghĩ ra cái tên này. Bố
mong tôi sẽ là đứa trẻ luôn tươi cười vui vẻ như hoa."

Hana nhìn xa xăm như đang hồi tưởng. Bố nói: Dù có đau đớn cực

khổ cũng cố cười lên, như thế dần dà có thể vượt qua được mọi điều.

"Chính vì thế trong đám tang bố, tôi đã cười suốt. Họ hàng bất bình

tức giận, mắng tôi là đồ bất hiếu. Nhưng đó có phải là bất hiếu không?"

Người nọ chăm chú nhìn Hana, mỉm cười và ngước nhìn lên bầu trời,

nói rằng, "Đó không phải là bất hiếu." Hana cười vang như thể đã an tâm.
Cô cũng nhìn lên bầu trời và thì thầm, "Thật tốt quá!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.