AME VÀ YUKI - NHỮNG ĐỨA CON CỦA SÓI - Trang 156

Yuki loanh quanh mãi với những suy nghĩ đó nhưng vẫn không kết

luận được gì.

"Lạnh quá!" Em xoa xoa hai bàn tay. "Chúng ta đi loanh quanh đi!"

Sohei liếc nhìn dáng điệu của Yuki rồi tiến đến lối ra. Ở đằng sau,

Yuki lộ vẻ lo lắng. Rồi tiếng gọi của Sohei vang lên, "Yuki!" Em giật minh
quay ra và chạy bước nhỏ theo sau.

"A, đợi tôi với!"

Sau đó, hai đứa đi quanh quẩn khu lớp học vắng tanh vắng ngắt. Đèn

điện hành lang đã tắt hết, chỉ có đèn thoát hiểm màu đỏ soi vào ánh sáng
màu xanh nơi cửa sổ. Qua cánh cửa vẫn mở cửa phòng y tế có thể nhìn thấy
cái giường lạnh ảm đạm. Trước phòng ăn, chất thép không gỉ của xe đẩy
thức ăn phát sáng xin xỉn. Lịch làm việc được viết trên bảng đen trước
phòng nhân viên trông như từ ngữ của một thế giới khác. Trường học
không còn ai bỗng trở nên thật cô độc.

Sấm rền lên đằng xa.

"Nếu vẫn không có ai đến đón thì phải làm sao?"

"Sống ở trường cũng tốt."

"Điều đó là không thể mà."

"Buổi tối có thể ngủ tại phòng y tế."

"Ăn uống thì sao?"

"Có thức ăn thừa từ trưa."

"Nếu không bao giờ có ai tới đón? Sẽ sống ở trường mãi sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.