ẤN ĐỘ VÀ PHẬT THÍCH CA - Trang 15

Những phát kiến đó chứng tỏ rằng ba bốn ngàn năm trước công nguyên, ở miền
Sihdh (cực Bắc tỉnh Bombay) và ở miền Pendjab nữa đã có một đời sống thành
thị rất hoạt động, nhiều nhà có giếng, phòng tắm, lại có một hệ thống dẫn nước
phức tạp, như vậy là người dân thời đó đã có một lối sống, một địa vị xã hội ít
nhất cũng bằng dân Sumérie thời cổ, và cao hơn dân Babylone và Ai Cập đồng
thời với họ. Ngay ở Ur, nhà cửa xây cất cũng thô sơ hơn ở Mohenjo Daro.


Di chỉ khảo cổ Moenjo-daro

được UNESCO công nhận là di sản thế giới vào năm 1980.


Tại những thành phố chồng chất lên nhau đó, người ta đào được những vật dưới
đây: đồ dùng lặt vặt trong nhà, đồ rửa mặt và tắm, những đồ sành hoặc không
men hoặc có men nhiều màu, có thứ nặn bằng tay, có thứ tiện, những đồ bằng
đất nung, những con thò lò, quân cờ, những đồng tiền cổ hơn hết thảy các thứ
tiền của chúng ta được biết, trên một ngàn con dấu hầu hết là đục khắc và mang
những chữ tượng hình không ai biết là chữ gì, những đồ sứ rất tốt, những phiến
đá chạm trổ nghệ thuật cao hơn nghệ thuật Sumérie, những binh khí và dụng cụ
bằng đồng, và một kiểu xe hai bánh bằng đồng (kiểu xe có bánh cổ nhất cho tới
hiện nay), những vòng vàng, bạc đeo vào cổ chân hoặc cổ tay và nhiều đồ trang
sức khác. Ông Marshall khen là “làm rất khéo, đánh bóng tới nỗi người ta có
cảm tưởng rằng mới lấy ra ở một tiệm kim hoàn đường Bond Street đem ra, chứ
không ngờ là đã đào ở trong một căn nhà xây cất từ năm ngàn năm trước”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.