lẫn nhau, nhưng sử gia Hi Lạp chép các chiến dịch của Alexandre, khen người
Ấn Độ là “rất liêm khiết, rất biết lẽ phải trái, ít khi kiện nhau, và rất lương thiện,
cửa không phải cài then, giao hẹn với nhau không phải làm giấy, và trung thực
rất mực”. Trong Rig Veda có nói tới tội loạn luân, thói ve vãn, mãi dâm, phá
thai, gian dâm, có cả vài trường hợp đồng tính ái nữa, nhưng cảm tưởng chung
khi đọc các kinh Veda và các anh hùng trường ca là đời sống trong gia đình và
sự giao thiệp giữa trai gái Ấn Độ thời đó rất đàng hoàng.
Muốn có vợ, người ta có thể mua hoặc cướp đoạt, hoặc ve vãn rủ rê. Cách sau
cùng không được phụ nữ ưa, họ cho rằng không được vẻ vang bằng cách thứ
nhất mà cũng không thích thú bằng cách thứ nhì. Chế độ đa thê được chấp nhận,
và trong giới sang trọng còn được khuyến khích nữa: nuôi được nhiều vợ, đẻ
được nhiều con để nối dõi là điều đáng khen. Truyện nàng Draupadi cưới một
lúc năm ông chồng anh em ruột thịt với nhau, là một trường hợp của cái tục đa
phu kì cục trong các bản anh hùng ca, tục đó còn lưu truyền ở Tích lan tới năm
1859 và hiện nay còn sót lại ở vài làng trong miền sơn cước Tây Tạng. Nhưng
chế độ đa thê thịnh hành hơn. Đó là đặc quyền của giới đàn ông có mọi quyền
hành độc đoán trong gia đình, có thể nói vợ, con là sở hữu vật của họ, trong một
vài trường hợp, họ có quyền bán vợ, đợ con hoặc “tước tập cấp” của vợ con.
Tuy nhiên thời Veda, phụ nữ Ấn Độ được hưởng nhiều tự do hơn các thời sau
nhiều lắm. Mặc dù bị các hình thức hôn nhân bó buộc, họ có quyền được chọn
chồng. Họ được dự các buổi hội hè, khiêu vũ và cùng với đàn ông làm tế lễ. Họ
có thể đi học và như Gargi
, tranh luận về triết lí. Chồng chết, họ có thể tái
giá. Trong thời đại người ta gọi là “thời đại anh hùng”, phụ nữ cơ hồ mất một
phần những tự do đó. Người ta không cho họ học hỏi nữa, lấy lẽ rằng “đàn bà
học kinh Veda thì quốc gia sinh hỗn độn”, các quả phụ ít tái giá hơn trước, tục
purdah bắt đầu xuất hiện, đàn bà phải cấm cung, không để cho đàn ông thấy
mặt, đi ngoài đường hoặc ngồi xe phải đeo khăn voan, và tục quả phụ phải hoả
thiêu theo chồng, thời Veda chưa có, lúc này đã bắt đầu phổ biến. Người đàn bà
lí tưởng thời này là người đàn bà tả trong anh hùng ca Ramayana: nàng Sita