“Việc này buổi chiều nói tiếp.” Thu dọn đồ đạc, Hàn Trọng Viễn về
văn phòng của mình.
“Lão đại, cậu mang cơm đến đúng không? Dạo này tôi ăn cơm ngoài
đến phát ngán rồi, ăn ké được không?” Đàm Phi Dược trực tiếp hỏi. Ở
chung một khoảng thời gian, Đàm Phi Dược đã hiểu Hàn Trọng Viễn hơn
một chút, dù có lúc người này biểu hiện rất quái lạ, nhưng nếu quen được
với gương mặt lạnh của hắn thì sẽ phát hiện thật ra hắn rất dễ ở chung. Ít
nhất hắn không phải người thù dai nhớ lâu rồi sau này trả thù.
“Không được.” Hàn Trọng Viễn thẳng thừng.
“Lão đại, tôi thật sự vô cùng muốn nếm thử những món ăn mà ngày
nào cậu cũng vội vàng về ăn đó!” Đàm Phi Dược lặp lại, luôn miệng gọi
“lão đại”. Lại nói, ban đầu hắn vẫn luôn gọi Hàn Trọng Viễn là tổng giám,
nhưng cũng không cảm thấy mình thua kém gì Hàn Trọng Viễn. Kết quả
một ngày nọ, khi hắn lên mạng đã gặp phải một kẻ thù cũ. Sau khi người nọ
một lời không hợp với hắn, còn định xâm nhập vào máy tính của hắn, Hàn
Trọng Viễn bèn ra tay.
Người nọ là hacker nổi danh, từng đoạt giải trong cuộc thi của những
hacker ngoại quốc, khi ấy hắn còn cho là mình xong đời rồi, không ngờ
bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn ra tay, vậy mà lại đánh cho tên kia không còn
một manh giáp…