ÂN HỮU TRỌNG BÁO - Trang 575

Mạnh Ân ăn lẩu đến no căng, trong khi Hàn Trọng Viễn chỉ mua nước

khoáng rồi uống mấy hớp, khi về đến nhà thì đã thấy đói.

“Sáng nay em ngâm miến, nấu cho anh một bát canh miến nhé?”

Mạnh Ân hỏi.

“Được.” Hàn Trọng Viễn gật đầu.

Trước kia khi Mạnh Ân học Tiểu học, cổng trường có mấy quán ăn

nhỏ, đậu phụ thối, đậu phụ khô, dăm bông rán, xúc xích, bánh củ cải sợi,
cái gì cũng có. Tất nhiên cũng không thể thiếu canh miến.

Một bát canh miến nhỏ, rắc ít hành băm và dăm bông băm lên trên,

khi đó chỉ cần năm hào[1], rất nhiều học sinh trường họ tan học sẽ mua một
bát để ăn. Người có nhiều tiền tiêu vặt còn thêm vào trứng trà hay xúc xích
rán. Cậu thì lúc nào cũng chỉ có thể chảy nước miếng. Sau này lên lớp ba,
bỗng nhiên nhặt được một đồng, cuối cùng mới có thể mua về nếm thử một
phen.

[1] 10 hào thì bằng 1 tệ, 5 hào = khoảng 1600 VNĐ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.