ÂN HỮU TRỌNG BÁO - Trang 727

Hoắc Nam Ngọc mẹ của Trịnh Kỳ ngồi trên sô pha, gương mặt chỉnh

trang tỉ mẩn mỉm cười, hệt như dáng vẻ ngồi đợi Trịnh Kỳ về nhà trước kia,
chẳng hề đổi khác. Nhưng sự chẳng hề đổi khác này, vừa hay lại là khác
thường lớn nhất – không một người mẹ nào gặp lại đứa con đã xa cách rất
lâu mà còn có thể dửng dưng đến thế.

Có điều tất nhiên chủ nhân nhà họ Trịnh, Trịnh Tu Bình bố của Trịnh

Kỳ không phát hiện sự khác thường của vợ mình. Bấy giờ ông ta đang nhìn
Trịnh Kỳ bằng ánh mắt tức giận, còn cầm chiếc gạt tàn bên cạnh ném đi:
“Thằng khốn, mày còn biết đường về à! Tao còn tưởng mày chết ở ngoài
rồi chứ!”

“Con vẫn gọi điện về nhà mà.” Trịnh Kỳ tránh khỏi chiếc gạt tàn kia.

Lời y nói là thật, mặc dù y bỏ nhà ra đi nhưng vẫn gọi về để báo bình an,
dẫu sao thì khi ấy y cũng thấy rất áy náy với bố mẹ mình.

“Tao cần mày gọi về nhà à? Trịnh Kỳ, nếu mày về rồi thì ngày mai

theo tao ra ngoài gặp con gái thứ hai nhà họ La.” Trịnh Tu Bình lạnh lùng
nói, lúc mới biết tính hướng của Trịnh Kỳ ông ta đã rất tức giận, theo thời
gian nỗi giận này lại càng ngày càng tăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.