41
Lizzie nghĩ rằng người ta phải còng một tay cô
vào giường của bệnh viện là hơi quá đáng. Họ nghĩ
mình sẽ trốn đi đâu. Họ có nhận thấy như thế này là
bất tiện quá không ? Nếu mình bị vọp bẻ thì sao ?
Mình có thể kiện họ. Mình cho rằng thế này cũng dễ
chịu hơn một cái xà lim. Phải cám ơn Julia đã cho
mình một phát novocain. Chết tiệt, nó không biết
mình bị dị ứng cần phải đi bệnh viện. Ối dào, cũng có
thể lợi dụng triệt để chuyện này.
Trên giường bệnh, Lizzie vẫn còn bị còng vào
miếng ván trên đầu giường. Trông cô tương đối khoẻ
và hình như đang đọc nhiều sách luật dày cộm quăng
bừa bãi xung quanh.
Một người bảo vệ ngồi ngay bên ngoài cửa đọc
tạp chí People. Lizzie đóng sách lại và với một tay
còn tự do để nhấc điện thoại lên.
“Xin vui lòng cho tôi gập ông Bender,” Lizzie nói
vào điện thoại. Lizzie Daly đây. Ông ấy đang chờ
điện thoại của tôi.”
“Bà Daly à,” môt giọng nam nói trong điện thoại.
“Patrick Bender đây. Tôi đang xem lại trường hợp
của bà.”
“Tốt. Ông nghĩ như thế nào ?”
“Đang xem xét tiền sử của gia đình bà, tôi sẽ nói
chúng ta có một cơ hội khá hợp lý về một lời xin tha
tội vì bệnh tâm thần. Thậm chí chúng tôi có thể tạo
được một trường hợp để bà bị kết tội tâm thần như
mẹ bà. Nhất là nếu chúng tôi cố thể thuyết phục cộng