ÁN MẠNG ĐƯỜNG NHÀ XÁC - Trang 20

thức anh ngồi lắng nghe hoặc tỏ vẻ chăm chú nghe tôi đọc với hy vọng lắng
dịu tâm hồn anh, thì tôi đã nghĩ rằng tôi thành công lắm.

Tôi đọc đến đoạn truyện tả một người khỏe mạnh nhưng say rượu, bắt đầu

phá vỡ một cánh cửa, và âm thanh rạn vỡ của gỗ khô vang lên suốt khu rừng
xung quanh hắn. Đến đây tôi ngừng đọc vì hình như từ một nơi nào xa xăm
trong tòa nhà, cũng có những âm thanh đang dội đến tai tôi như những âm
thanh tôi vừa đọc trong truyện. Có lẽ sự tương hợp đó đã làm tôi chú ý, bởi
vì chính các âm thanh, cùng với trận bão táp đang tăng mạnh, chẳng có gì
đáng làm tôi ngưng đọc hoặc lưu tâm tới cả.

Tôi lại đọc tiếp đoạn người đó bước vào bên trong cánh cửa đã vỡ, tôi gặp

một con vật rất lạ lùng và ghê sợ mà người ta thường thấy tả trong các loại
truyện hoang đường. Người ấy đánh nhau với con vật, nó ngã quỵ, rú lên
một tiếng làm người ấy phải đưa tay lên bịt chặt tai lại.

Đến đây tôi ngừng đọc, và cảm thấy một cái gì thật quái dị vì chắc chắn

lần này tôi có nghe thấy (dù không biết là xuất phát từ đâu) một âm thanh
trầm trầm nổi lên, xa xôi, mơ hồ, và kéo dài ra thật quái đản, một âm thanh
mà tôi cho là giống như tiếng hú của con quái vật trong truyện. Tôi cố tự chủ
để bạn tôi khỏi nhận thấy những cảm giác của tôi. Tôi không chắc là anh có
nghe thấy những âm thanh đó, mặc dầu tôi thấy anh có thay đổi. Anh cố
nhích dần dần chiếc ghế anh ngồi để quay mặt ra phía cửa phòng và tôi
không nhìn rõ mặt anh nữa. Tôi thấy rõ môi anh rung rung như đang lẩm
bẩm một mình. Đầu anh gục xuống phía trước, nhưng tôi biết là anh không
ngủ vì mắt anh vẫn mở và người anh lắc lư từ bên nọ sang bên kia.

Tôi lại bắt đầu đọc, và đọc nhanh đến đoạn truyện nói tới một thanh sắt

nặng rớt xuống sàn nhà bằng bạc gây nên một tiếng động rung chuyển thật
mạnh. Tôi vừa đọc xong thì y như có một cái gì bằng sắt thật sự vừa rớt
mạnh xuống một sàn bạc, tôi nghe rõ ràng có tiếng ngân lên nhưng ở xa lắm.
Tôi mất hết tự chủ, và đứng bật dậy. Anh Usher vẫn ngồi, người anh vẫn khẽ
lắc lư. Mắt anh nhìn xuống sàn nhà. Tôi chạy lại chỗ ghế anh ngồi. Và khi
tôi đặt tay tôi lên vai anh, thì toàn thân anh run lên bần bật, một nụ cười
bệnh hoạn thoáng hiện trên môi. Anh khẽ nói thật vội như không biết là tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.