ÁN MẠNG ĐƯỜNG NHÀ XÁC - Trang 49

thể hành động như tôi đã làm. Tôi mong họ đồng ý rằng những chuyện gì
xảy tới cho tôi đã chẳng bao giờ xảy tới cho những người khác. Phải chăng
chưa hề có ai đau khổ như tôi? Tôi đã chẳng sống liên miên trong một giấc
mộng ư? Và giờ đây tôi chẳng sắp lìa đời vì một giấc mộng kinh hoàng và bí
mật, một giấc mộng khủng khiếp hơn hết như chưa ai từng mơ thấy trên trần
gian sao?

Tôi thuộc một gia đình nổi tiếng là có những người giàu óc tưởng tượng

và sống động. Ngay từ lúc nhỏ tôi đã bộc lộ rất rõ ràng là tôi cũng mang đặc
tính của gia đình tôi. Khi tôi lớn lên, tính tình ấy càng trở nên mãnh liệt hơn
trong con người tôi, và vì nhiều nguyên do, nó đã trở thành đầu đề câu
chuyện giữa các bạn tôi, và nó đã làm tôi khổ sở rất nhiều. Tôi trở nên cố
chấp. Tôi đã hành động như một tên ngông cuồng bất trị và tôi để mặc sở
thích điều khiển bản ngã.

Vì suy nhược cả từ thể xác đến tinh thần, cha mẹ tôi chỉ ngăn cấm tôi lấy

lệ mà thôi. Khi các người ngăn cấm tôi không xong, lẽ đương nhiên ý muốn
của tôi càng lộng hành hơn. Từ đó, trong nhà, lời nói của tôi là luật lệ. Vào
cái tuổi mà rất ít trẻ con được tự do, tôi đã được thả lỏng muốn làm chi thì
làm. Tôi toàn quyền định đoạt những hành vi của chính tôi.

Tôi còn nhớ trường học đầu tiên của tôi. Trường đặt ở một ngôi nhà rộng

xây đã được chừng ba trăm năm nay tại một làng nhỏ nước Anh, giữa những
rặng cây lớn. Tất cả những ngôi nhà ở đây đều rất cổ. Thật ra, thành phố cổ
xưa này có vẻ mơ mộng và làm êm dịu tâm hồn người ta. Lúc này dường
như tôi vẫn còn cảm thấy cái mát mẻ thú vị dưới bóng cây, tôi còn nhớ
hương thơm của những bông hoa, tôi còn nghe thấy, với niềm vui không thể
giải thích được, tiếng chuông nhà thờ trầm trầm cứ mỗi giờ lại nổi lên trong
cái yên lặng hằng ngày.

Sự hồi tưởng tới ngôi trường đó có lẽ đã đem lại cho tôi những niềm vui

mà lúc này tôi còn có thể cảm thấy được. Tôi đã là kẻ vốn chìm đắm trong
đau khổ - một niềm đau khổ quá thực - nên có lẽ cũng chẳng có ai lấy làm
khó chịu nếu tôi tạm quên đi trong giây lát những ưu phiền của tôi và viết ít
giòng về thời kỳ đó. Hơn nữa, thời gian và nơi chốn ấy đều quan trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.